TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 113

- Bác rất hài lòng về con, Lam Yên ạ!
Lam Yên đáp khẽ khàng:
- Con cám ơn bác!
Nét mặt bà Thăng thật đôn hậu:
- Con là một cô gái rất tốt!
Bà Thăng vui vẻ nhận định:
- Bác nói thật đấy! Phải chi con Phi Bạch cũng dịu dàng, hiền hậu biết quan
tâm đến người khác như con!
Lam Yên cũng muốn tìm lời lẽ để bào chữa cho Phi Bạch nhưng không thể
được. Nét mặt cau có cùng những câu nói xấc xược của Phi Bạch khiến
nàng nhớ mãi.
Còn bà Thăng thì cứ làm cho nàng thêm băn khoăn. Lam Yên không đoán
được ý bà thì đã nghe bà nói:
- Phi Bạch không được như con. Thôi thì con hãy là con của bác nha.
Lam Yên giật mình nhìn bà Thăng đăm đăm. Nàng cố trấn tĩnh:
- Thì con vẫn xem hai bác như cha mẹ ruột của con.
- Bác biết điều đó và bác rất sung sướng nếu con là dâu của gia đình bác.
Mắt Lam Yên mở lớn, nàng lắp bắp:
- Bác nói sao?
Bà Thăng mỉm cười từ tốn:
- Coi kìa, sao con lại hoảng hốt thế? Bác mong muốn điều đó từ lâu. Con và
Mẫn Phi đã lớn lên bên nhau, chắc chắn là tình cảm hai đứa gắn bó biết
bao! Bác tin con sẽ là người vợ tuyệt vời của Mẫn Phi và là dâu tốt của bác.
Đầu óc quay cuồng, Lam Yên không thể thốt được lời nào. Giọng bà Thăng
vẫn vang lên đều đều:
- Bác biết Mẫn Phi yêu thương con tha thiết. Nó thường hay tâm sự với
bác. Như vậy rất tốt phải không Lam Yên? 2 con luôn gần gũi nhau và thật
sự hiểu nhau.
Lam Yên thở dài thườn thượt, khuông mặt nàng tái xanh:
- Con rất yêu quí anh Mẫn Phi nhưng…
Bà ngạc nhiên:
- Sao? Con nói gì? Như vậy thì tốt quá, đúng như mong muốn của bác rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.