TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 17

Đông Giao yên lặng. Chàng không muốn cãi nhau với các cô gái lắm
chuyện này nữa. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hoàng Oanh
châm chọc chàng:
- "Thầy" là người nguyên tắc đầy mình. Nguyên tắc quá coi chừng...
Lý Hương giả vờ ngây thơ hỏi:
- Coi chừng gì Hoàng Oanh ?
- Coi chừng.. ế !
Hạ Như được dịp cười thõa thích:
- Phải đấy coi chừng.. ế đấy anh Đông Giao ạ!
Đông Giao nghe hơi nóng bừng lên mặt, chàng phản công:
- Cái gì đắt thì không bao giờ sợ... ế phải không các cô?
Ba cái miệng như cùng há ra. Đông Giao thích thú trước đối phương.
Chàng mỉm miệng cười và lại thúc giục Hạ Như:
- Học chứ Hạ Như! Nhanh lên đi ! Trễ giờ nhiều rồi đấy!
Hạ Như phàn nàn:
- Anh đúng là lạnh lùng sắt đá! Cả ba đứa chúng em đều xin xỏ mà anh
chẳng động lòng...
Đông Giao chế giễu:
- Đúng! Xin gì chứ xin bỏ học thì tôi không bao giờ động lòng.
Rồi chàng quay sang Lý Hương và Hoàng Oanh:
- Hai cô đã biết "thân phận" chưa ? Mời hai cô rút lui cho Hạ Như học hành
!
Hai cô bé nguýt chàng, Lý Hương buột miệng:
- Người rút lui không phải là hai đứa này đâu "thầy" ạ ?
Đông Giao trừng mắt với Lý Hương. Khó chịu trước những lời kém tế nhị
đó, chàng muốn bỏ mặc Hạ Như nhưng chàng vẫn cố dằn xuống. Trong lúc
đó Hoàng Oanh lại tiếp tục khẩn cầu:
- Học. Học nữa! Học mãi ! Học cả đời ! Lâu lâu hãy cho Hạ Như nghỉ một
buổi đi "thầy".
Đông Giao cười cười châm chọc:
- Nghe giọng điệu tôi dám chắc trong lớp các cô không bao giờ là học sinh
khá, giỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.