TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 183

Bị Đông Giao nói trúng phóc tim đen, Lý Hương lặng thinh . Chàng tiếp
tục:
- Tôi nói không sai phải không ? Rớt đại học nên giờ đây cô mới lang thang
ở chốn này.
- Anh đoán... mò không sai!
Chàng vẫn thắc mắc:
- Thế cô không định thi nữa sao ?
Lý Hương lắc đầu:
- Rớt một lần em đã nản rồi, không thi nữa đâu.
- Bây giờ cô sống ở Đà Lạt à ?
Lý Hương mỉm cười khi thấy Đông Giao có vẻ quan tâm tới nàng.
- Không . Thỉnh thoảng em đến chơi với chú thím khoảng một hai tháng rồi
lại về Sài Gòn . Nhà chú thím em ở cạnh cô Linh của Phi Bạch nên chúng
em quen nhau và trở nên thân thiết.
Đông Giao vẫn tiếp tục như phỏng vấn:
- Phi Bạch rủ cô về đây chơi hả ?
- Vâng! Em rất thích đi mọi nơi . Nhưng sao ở đâu cũng thấy buồn . Nhất là
ở thị trấn dìu hiu này.
Chàng gật gù như khám phá ra điều gì:
- Tại cô không có mục đích sống nên ở đâu cũng buồn chán.
Lý Hương xụ mặt không nói . Đông Giao lại hỏi:
- Thế cô không nghĩ gì về tương lai à ?
Lý Hương bối rối không dám nhìn chàng . Giọng Đông Giao đều đều
khuyên nhủ:
- Cô phải học tiếp hoặc xin việc làm để cuộc sống còn có ý nghĩa chứ.
Lý Hương vẫn cúi đầu:
- Em chán học lắm rồi.
- Cái gì cô cũng chán là sao ?
Lý Hương ngước đôi mắt long lanh nhìn Đông Giao không nói câu gì .
Chàng thân mật vỗ vai nàng như vỗ về người em gái nhỏ.
- Tôi nhớ bộ 3 của cô ngày trước vui vẻ yêu đời và sống động lắm kia mà!
Nàng vẫn lặng thinh . Chàng hỏi với vẻ quan tâm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.