Bị Đông Giao nói trúng phóc tim đen, Lý Hương lặng thinh . Chàng tiếp
tục:
- Tôi nói không sai phải không ? Rớt đại học nên giờ đây cô mới lang thang
ở chốn này.
- Anh đoán... mò không sai!
Chàng vẫn thắc mắc:
- Thế cô không định thi nữa sao ?
Lý Hương lắc đầu:
- Rớt một lần em đã nản rồi, không thi nữa đâu.
- Bây giờ cô sống ở Đà Lạt à ?
Lý Hương mỉm cười khi thấy Đông Giao có vẻ quan tâm tới nàng.
- Không . Thỉnh thoảng em đến chơi với chú thím khoảng một hai tháng rồi
lại về Sài Gòn . Nhà chú thím em ở cạnh cô Linh của Phi Bạch nên chúng
em quen nhau và trở nên thân thiết.
Đông Giao vẫn tiếp tục như phỏng vấn:
- Phi Bạch rủ cô về đây chơi hả ?
- Vâng! Em rất thích đi mọi nơi . Nhưng sao ở đâu cũng thấy buồn . Nhất là
ở thị trấn dìu hiu này.
Chàng gật gù như khám phá ra điều gì:
- Tại cô không có mục đích sống nên ở đâu cũng buồn chán.
Lý Hương xụ mặt không nói . Đông Giao lại hỏi:
- Thế cô không nghĩ gì về tương lai à ?
Lý Hương bối rối không dám nhìn chàng . Giọng Đông Giao đều đều
khuyên nhủ:
- Cô phải học tiếp hoặc xin việc làm để cuộc sống còn có ý nghĩa chứ.
Lý Hương vẫn cúi đầu:
- Em chán học lắm rồi.
- Cái gì cô cũng chán là sao ?
Lý Hương ngước đôi mắt long lanh nhìn Đông Giao không nói câu gì .
Chàng thân mật vỗ vai nàng như vỗ về người em gái nhỏ.
- Tôi nhớ bộ 3 của cô ngày trước vui vẻ yêu đời và sống động lắm kia mà!
Nàng vẫn lặng thinh . Chàng hỏi với vẻ quan tâm: