TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 55

-Thế cô không sợ à?
-Sợ gì?
-Người đi.
Lam Yên vừa cười vừa hỏi vặn lại chàng:
-Tại sao tôi phải sợ người đỉ Anh sợ thì có !
Chàng nhăn mặt:
-Tôi mà sợ à? Cô quên tôi là nam nhi sao?
-Tại em thấy anh có vẻ nao núng.
-Tôi thấy là lạ!
Lam Yên đưa mắt nhìn quanh rồi khẳng định:
-Khu vườn này rất yên tịnh, không có gì lạ đâu. Nó quen thuộc với em từng
chút. Có lạ chăng là đối với anh phải không?
Đông Giao nhanh nhẩu đáp:
-Bởi nó lạ với tôi nên tôi muốn được thám hiểm nó ngay đấy.
Giọng Lam Yên lại có vẻ triết lý:
-Ở đời có những ước muốn không thể nào thực hiện được ngay.
-Nghe cô nói tôi thất vọng đấy !
Lại một tiếng động nữa vang lên. Đông Giao nói dồn:
-Cô có nghe gì không?
-Nghe gì?
Đông Giao bực mình tại sao Lam Yên cứ đùa trong khi chàng rất nghiêm
túc:
-Cô không để ý gì cả sao?
Lam Yên có nghe tiếng gì đâu. Có lẽ Đông Giao cứ tưởng tượng khi đứng
ở khu vườn thênh thang thế này . Ở vườn thì có biết bao âm thanh vang lên
trong đêm Đông Giao để ý làm chi cho mệt nhỉ ? Nàng thật lòng bảo:
-Em quá quen thuộc khu vườn nên đâu để ý lam` gì ?
Rồi nàng hỏi Đông Giao:
-Anh nghe thật à? Tiếng động gì anh biết không?
Đông Giao đáp bừa:
-Tiếng lạo xạo !
Lam Yên lại cười vẻ bí mật :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.