TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 85

lành, tốt bụng kể cả chú Dân.
Đông Giao phủ nhận:
- Tại em là hộ lý của chú Dân nên chú ấy mới hiền với em.
- Với ai chú cũng thế. Anh không thấy chú ấy rất vui vẻ với anh sao?
- Còn anh Mẫn Phi thì sao?
- Anh ấy rất hiền và dễ mến.
- Anh thấy anh Mẫn Phi khó thí mồ.
Lam Yên có vẻ triết lý:
- Khó dễ tùy người đối diện.
- Hay! Em nói điều gì cũng được cả.
Nàng phụng phịu, nhéo vào cánh tay chàng:
- Hứ! Anh làm như em hay nói lộn xộn lắm vậy.
Bị đau, Đông Giao né tránh tay nàng:
- Oái đau! Anh khen em nói hay cũng như làm hay đấy chứ!
- Em có làm gì đâu!
Đông Giao đưa tay nghịch nghịch mấy đóa hoa trong bình:
- Đây này! Bình hoa đẹp thật! Hoa cuc tím và trắng xinh như chủ nhân của
nó.
Nàng giả vờ trách:
- Đến bây giờ anh mới nhìn thấy!
- Anh ngay từ lúc mới bước chân vào phòng đã nhìn thấy, nhưng…
Nàng chặn ngang:
- Nhưng bận rình rập người ta nên quên phải không?
- Trời đất! Em lại nói xấu anh rồi!
- Thế sao, anh vào phòng lại không báo cho em hay?
Đông Giao bật cười:
- Anh có biết em vào phòng anh đâu mà báo.
Nàng chống chế:
- Rồi khi thấy em sao anh không lên tiếng?
Chàng lại tinh nghịch:
- Nhờ không lên tiếng nên anh mới nhìn thấy.
- Thấy gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.