trở ý chí của họ.
Mọi người đứng dậy và đến nhà Raxim thông báo cho ông tình
hình: Tất cả những người được bầu làm thị trưởng thì cuối cùng đều sẽ
bị... biết nói thế nào nhỉ... có hơi chút xíu bất thường...
Raxim hỏi:
− Các bạn nghĩ ra chuyện gì thế? Muốn làm tôi phải phát điên
chăng?
− Xin trời đất thương lấy ông! Ông là người thông minh, tỉnh táo.
Chúng tôi xin ông một lời đồng ý.
− Không, không đời nào!
− Đó là nghĩa vụ của ông trước Tổ quốc, ông Raxim.
− Trước nhân dân!
− Quốc gia ta hy vọng vào ông, ông Raxim!
− Đây là việc đại sự quốc gia, ông Raxim!
Raxim đáp:
− Thôi được, tôi đồng ý, nhưng xin có một điều kiện.
− Ông cứ cho biết!
− Chúng tôi xin nhận trước mọi điều kiện của ông.
− Điều kiện của tôi thế này, - Raxim nói. - Tôi là người cởi mở,
vậy sau này các bạn đừng nói rằng tôi không báo trước. Tôi không
chịu đựng được một lời nịnh hót nào cả! Các bạn chớ có bao giờ tổ
chức cho tôi những tiệc tùng đình đám, đừng gán ghép cho tôi những
vinh hạnh mà tôi không xứng đáng, đừng tâng bốc tôi lên đến mây
xanh. Các bạn có chịu điều kiện ấy không? Bởi vì dù sao tôi cũng chỉ
là một con người không hơn không kém. Và cũng có thể có lúc nào đó
tôi không tỉnh táo. Các bạn đồng ý không?
Mọi người đồng thanh reo lên:
− Đồng ý!
− Thế mới là một người chân thực!
− Thế mới là trí tuệ chứ!