Chàng đeo kính đứng lên với cốc rượu lớn trong tay. Sau khi đọc
lời chào mừng, chàng nói thế này:
− Chao ôi, một trí tuệ vĩ đại! Một trí tuệ vô song! Một con người
hiển hách! Nhờ có ông, nhờ nghị lực của ông mà thành phố ta trong
một thời gian ngắn...
Raxim đỏ mặt lên, ông rời bàn ra về. “Đây là một bài học lớn cho
họ.” - Ông nghĩ.
Hôm sau ông đi làm đã thấy phố xá cờ hoa như hội, suốt dọc
đường từ nhà ông đến tòa thị sảnh đã trải thảm kín, khắp nơi là tiếng
trống rộn ràng, tiếng hát ngân vang, khắp nơi là những cành nguyệt
quế, dọc hai bên hè là các cháu học sinh.
Những tiếng hoan hô nổi lên như sấm, những tiếng reo vang
vọng.
− Vạn tuế!
Chàng trẻ tuổi quát anh đánh trống của dàn nhạc thành phố:
− Giáng thật lực!
Rồi lại quát các cháu học sinh:
− Hô to nữa lên, nữa lên!
− V-ạ-n t-u-ế!
Trên khắp các đường phố, người ta giết cừu dâng lễ.
Trước Tòa thị chính dựng lên một cổng chào kết bằng những bó
hoa nguyệt quế. Trên cổng chào ngời ngời khẩu hiệu “Quan tân thị
trưởng muôn năm!”
Ông bụng phệ bước lên lễ đài dựng trước Tòa thị chính và bắt
đầu diễn thuyết:
− Ngài thị trưởng mới của chúng ta đã chiếm được trái tim của tất
cả mọi người thành phố ta bằng nghị lực, lòng trung thực, bằng tài tổ
chức và lòng trung thành với Tỗ quốc...
Raxim bực lắm, ông nhảy lên chỗ diễn giả, giằng lấy những tờ
giấy có bài diễn văn tâng bốc ấy mà xé đi.