Mấy phút sau, ông chủ xuất hiện. Nếu các bạn có đôi chút đầu óc
tưởng tượng thì các bạn thử hình dung xem cái ông chủ ngôi nhà bảy
tầng, mỗi tầng hai phòng ấy ra sao? Đầu tiên ở cửa xuất hiện một cái
bao tải to đùng, một cái đai bản rộng, rồi sau thấy một cái bụng phệ
trườn ra, rồi sau hóa ra thấy ông chủ thật sự trong chiếc rốpđờxa (áo
khoác trong nhà).
Thấy ông vất vả lắm mới lách mình ra được khỏi phòng, tôi
không nén được một nhận xét ranh ma:
− Nhà ta hiện đại thế này mà sao cửa lại hẹp thế?
Ngài bụng phệ chỉ trả lời tôi bằng một tràng ho rũ rượi. Tôi nhìn
vợ chồng Iantrin. Những căn phòng rộng lớn, cái bụng phệ và tràng ho
kia làm họ bối rối thật sự. Để đáp lại, tôi cũng nổi một con ho không
kém phần dữ dội.
Iantrin kéo áo tôi rồi thì thầm:
− Xin hãy vì Đức Allah, bạn ơi...
Ngay lập tức tôi ho một tiếng to đến nỗi ông chủ béo ị co rúm
người lại mà ấp a ấp úng:
− Dạ, xin ngài thứ lỗi cho bộ quần áo trong nhà.
Tôi lại ho một tiếng nữa rồi lơ đãng nói:
− Đáng kể gì chuyện ấy, thưa ngài. Chúng tôi chỉ muốn được
xem khu phòng mà ngài định cho thuê và muốn hỏi thêm ngài một vài
điều, chúng tôi muốn hỏi chính ngài chứ không phải anh bếp.
− Xin vâng, xin vâng, thưa ngài tôi rất sẵn sàng đi xem cùng với
các ngài. - Ông ta lại ho rồi sau đó làm ra vẻ ngẫu nhiên, lại ho. - Ngài
cần bao nhiêu phòng ạ?
Để trả lời, tôi lớn tiếng ho, tôi ho to đến nỗi cô hầu gái chạy bắn
ra cửa.
− Tối thiểu cũng là sáu phòng, nếu như đó là những phòng tương
đối lớn. - tôi trả lời và nhìn Iantrin đang đi giật lùi ra cửa. - Sáu phòng
có đủ không nhỉ?