TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 24

“Nàng tiên của anh. Anh sung sướng không sao tả xiết. Anh đã mua tặng em cái trâm

cài đầu. Em cứ lật gối lên sẽ thấy. Hôn em nghìn, nghìn, nghìn lần.”

Tất nhiên, vợ chồng sống với nhau lâu ngày cũng dần quen đi, và

ngọn lửa yêu đương nồng đượm ban đầu cũng dần dần nguội lạnh.

Chúng tôi đã quen với cuộc sống gia đình, nên cũng bắt đầu ít

quan tâm đến nhau hơn. Thậm chí chúng tôi quên cả viết thư cho
nhau, hoặc viết rồi quên không gài lên cửa. Mấy năm sau thì chuyện
thư từ thôi hẳn. Nhưng căn cứ vào những chiếc bít tất hay những cái
quần áo lót của vợ tôi vương vãi trên bàn ăn hay trên mặt radio mà lần
nào dọn buồng tôi cũng nhặt được, tôi biết rằng vợ tôi vẫn thường đảo
về nhà.

Cuộc sống hạnh phúc của gia đình chúng tôi cứ trôi qua nhiều

năm như thế.

Một hôm đi làm về, thấy người mệt mỏi, tôi rẽ vào rạp xem phim,

ở trong rạp, tôi đã gặp một chuyện hết sức bất ngờ. Tôi đang ngồi thì
có một phụ nữ ăn mặc rất đứng đắn, tự nhiên ôm choàng lấy cổ tôi mà
kêu:

− Ôi, anh yêu, anh thương, anh quý của em!
− Ấy... ấy!... Xin lỗi bà! - tôi hoảng quá, nói lắp ba lắp bắp. Tôi là

người đã có gia đình rồi. Tôi là bố của một gia đình. Xin bà buông tay
ra. Tôi không thích những chuyện lả lơi như vậy.

Người đàn bà nói:
− Anh không nhận ra em ư? Chao ôi! Thật là xấu hổ! Em là

Pakide Kaphadan, vợ anh đây mà!

Tôi ngượng quá, đỏ dừ cả mặt.
− Nghĩa là... bà... à... em là... cô vợ Pakide yêu quý của anh đấy

à? Xin lỗi em, thế mà anh không nhận ra. Từ ngày không gặp em đến
giờ, em lớn ra nhiều quá!

Vợ tôi chỉ vào ba đứa trẻ ngồi xếp hàng thong dong từ bé đến

lớn, một đứa gái và hai đứa trai bảo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.