TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 6

− A! Thế ra ngài...
Nhưng bà ta chưa kịp nói hết câu thì vừa lúc có ba người đàn ông

tiến lại phía chúng tôi. Một người đã có tuổi, còn hai người kia trạc
trung niên. Đó là ông bác sĩ của tỉnh và hai ông luật sư.

Họ mới biết tin là tôi đang ở đây.
− Rất hân hạnh được làm quen với các ông.
Các vị khách mới này cũng cần phải tiếp đãi. Nhưng ngoài trà và

cà phê ra thì không còn cái gì khác. Vì thế tôi sẽ lại phải cùng uống
với họ.

− Ồ, không đời nào! - ông bác sĩ tuyên bố, - Ngài là khách của

chúng tôi thì chúng tôi phải đãi ngài chứ! - Rồi ông quay sang bảo
người hầu bàn: - Cho năm tách trà nhé!

Tách thứ tám đã cạn mà tôi vẫn chưa tìm được cớ gì để ra ngoài

một lát. Lúc này tôi đã thấy khó chịu thực sự rồi chứ không đùa nữa.
Nhưng vừa làm quen với họ xong, chả lẽ... Hơn nữa, cả ba vị khách
này đều là những người có tư tưởng tiến bộ cả.

− Theo ý ngài thì có cách gì để giảm nhẹ gánh nặng cho dân

chúng không ạ? - viên luật sư hỏi.

Trời ơi! Làm sao có thể nghĩ đến chuyện giảm nhẹ gánh nặng cho

người khác, trong khi chính tôi đang cần được trút bỏ gánh nặng trong
người!

− Tôi thấy cần phải đi ra ngoài.
− Ngài định nói gì ạ? - ông bác sĩ không hiểu.
− À, chắc là ngài muốn nói phải đi ra khỏi biên giới nước ta. -

ông luật sư trả lời thay tôi. - Phải, chúng ta phải cho thanh niên đi du
học nước ngoài thật nhiều mới được, vì có nhiều cái chúng ta phải học
hỏi ở họ lắm!

Nói vô phép các bạn, lúc này tôi đã... buồn... cứng cả người,

không thể nhịn được nữa. Thôi kệ? Chả lịch sự thì đừng! Tôi nghĩ
thầm như vậy rồi bảo họ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.