TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 8

− Ấy chết! Sao lại thế ạ! Muốn gì ngài cũng phải uống với chúng

tôi một chén đã!

Người ta mang trà đến. Tôi uống vội uống vàng hết ngụm này

đến ngụm khác để tranh thủ thời gian. Cứ mỗi ngụm tôi lại thấy bụng
đau nhói. Uống hết tách thứ chín, tôi bắt đầu vã mồ hôi. Nhưng có khi
ra mồ hôi thế lại hóa hay, vì có thể tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Thấy
mặt tôi lấm tấm mồ hôi, viên luật sư hỏi:

− Ngài khó chịu ạ?
− Vâng, tôi thấy khó chịu lắm!
− Tôi có thuốc đây! Uống vào sẽ hết ra mồ hôi ngay!
− Ấy thôi! Tôi không uống thuốc đâu!
Nhưng người thư ký vẫn mang đến cho tôi mấy viên thuốc và

một cốc nước. Mọi người đồng thanh bảo:

− Ngài uống đi ạ!
Giá như được lựa chọn, thì có lẽ tôi xin được nuốt ngay một

miếng bọt biển hay một tờ giấy thấm còn hơn! Mọi người gần như
phải dùng vũ lực ép tôi uống mấy viên thuốc và cốc nước.

− Tôi không chịu nổi nữa đâu. - Uống hết cốc nước tôi bảo họ. -

Tôi phải đi ra ngoài đây!...

− Ngài vẫn thấy khó chịu ạ?
− Tôi khó chịu lắm!
Tôi lảo đảo đứng dậy, định đi ra, thì có một người bước vào nói:
− Ô tô sắp chạy. Xin mời các vị lên xe cho!
Tình trạng mỗi lúc một nguy ngập: gần hai chục vị trí thức của

tỉnh mà tôi mới quen biết ra tiễn tôi. Người nào cũng tranh nhau nói,
tranh nhau kể. Làm thế nào tôi thoát khỏi tay họ được!

Chúng tôi đã đến trạm giao thông. Nhưng té ra người ta chưa

bơm lốp xe. Viên thư ký trạm cũng là một anh chàng sính chuyện văn
chương. Anh ta nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.