TÌNH YÊU LÀ MỘT NỖI BUỒN - Trang 31

mọi người. Tôi sẽ giữ bí mật cho các ông. Nhưng tôi không sống biệt
lập đâu, dù xấu xí nhưng tôi tin tôi vẫn sẽ sống được.

- Được thôi! Nếu anh đồng ý giữ bí mật cho chúng tôi thì tôi sẽ

cho anh sống như anh muốn. Nhưng chỉ sợ anh lại thất vọng
trước thái độ của xã hội này thôi. Anh hãy thử sống đi, nếu chịu
không nổi chúng tôi sẽ cung cấp cho anh một nơi sống biệt lập lí
tưởng.

Rồi sau đó anh yêu cầu họ cho anh quay trở lại tu viện ngày

nhỏ anh đã từng sống. Em biết phản ứng của mọi người như thế
nào không? Ôi chao, họ mang danh là từ bi, bác ái, nhân từ, độ
lượng gì đó, nhưng khi anh nói anh là cô nhi ngày xưa ở đây, chẳng
ai tin và không người nào dám nhìn thẳng mặt anh, họ hét lên rằng
anh là quái vật, chửi bới anh rồi đuổi anh đi tới tấp. Ha ha, thậm
chí còn có người còn nôn mửa nữa kìa. Anh không nhớ đã đi lang
thang khắp nơi mấy ngày nữa. Nhưng ngày nào cũng như ngày
nào, thái độ của mọi người đều như nhau: ghê tởm, khinh bỉ, chửi
bới. Cho dù anh muốn lặng lẽ để quan sát họ, họ cũng không cho
anh làm công việc giản đơn đó. Anh bắt đầu cảm thấy chán ngán
và suy nghĩ rằng: “Quái lạ! Những con người này chẳng có gì đáng
để cho mình ngắm nhìn cả vì họ cũng có ngắm nhìn mình đâu và
họ quá tầm thường”. Vậy là anh đã thua ông Chủ tịch. Xã hội này,
quả chỉ có thế. Và anh đã sống ở đây từ đó đến nay được 12 năm

trên đây rồi. Anh cũng không hiểu rõ vì sao sau này họ đón nhận

các sáng tác của anh còn lúc trước thì không. Tuy vậy, anh biết họ
chỉ cảm thấy thích mà không hiểu được anh muốn nói gì nên anh
chỉ cho họ nghe một lần thôi. Thật may mắn là bây giờ, anh đã
gặp được em. Em là người duy nhất hiểu được các tác phẩm của
anh.

Khi đọc hết những dòng Yier viết, nước mắt Dehy bất giác

tuôn trào, lăn dài trên hai gò má. Cô viết:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.