TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 110

- Vâng... Tôi quyết định tìm hiểu với sự vô tư câu chuyện này.
- Làm thế nào mà anh biết được?
Tôi kể cho anh nghe cuộc đến thăm mụ Tuckerton và cuối cùng tôi nói với
anh về lão Bradley. Tôi đã khêu gợi được sự quan tâm của anh. Anh nhắc
lại cái tên:
- Bradley... Hắn ta cũng dính líu vào chuyện này à?
- Anh biết lão ta?
- Ồ phải. Hắn đã làm cho chúng tôi vất vả. Hắn chơi kín đáo và sắp đặt để
không bao giờ bị tóm cổ. Hắn có thể viết một cuốn sách dày về "Nghìn lẻ
một cách chống lại pháp luật
" được đấy. Nhưng việc giết người... giết
người có tổ chức thì tôi đã tưởng là hắn không thể.
- Bây giờ sau khi tôi đã kể lại câu chuyện, các anh có thể can thiệp được
không?
- Không, trước hết vì anh nói chuyện với hắn mà không có người làm
chứng. Hắn có thể chối tất cả. Mặt khác, hắn hoàn toàn có lý khi nói là
người ta có thể đánh cuộc về bất cứ cái gì mà người ta muốn. Không có gì
là phạm tội khi đánh cuộc rằng một người nào đó sẽ chết. Ít nhất là phải xác
nhận được sự tham gia của hắn vào việc giết người mà chúng ta đang điều
tra.
Anh nhún vai, yên lặng, suy nghĩ một lát.
- Anh có nhận xét gì về Venables ở Much Deeping không?
- Có nhiều. Ông ấy là người có nhân cách tốt. Sự tàn phế hình như thúc đẩy
ý muốn sống và sự hưởng thụ của ông ấy.
- Anh nói cho tôi rõ tất cả những điều anh biết.
Tôi tả cho anh ngôi nhà, những bộ sưu tập của ông, những ham thích của
ông.
- Thật là may mắn - Lejeune nói.
- Gì vậy?
- Vì Venables là người tàn tật.
- Anh có chắc chắn không? Ông ấy có thể giả vờ tàn tật?
- Chúng tôi biết chắc chắn về việc này trong chừng mực có thể. Người thầy
thuốc của ông ta là ngài Williams Duygdale cao hơn tất cả mọi sự nghi ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.