TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 13

là tôi về.
- Không, anh đừng về. Dù sao anh cũng đã làm tôi được vui vẻ.
Tôi nuốt lấy những lời khen một cách êm ái.
- Anh có muốn hút thuốc lá không? Nó ở đâu đấy. Anh tìm trong cái nắp
đậy máy chữ xem.
- Cám ơn. Tôi có thuốc của tôi rồi. Cô hút đi. Ơ! Đúng là cô không hút
thuốc.
- Cũng không uống cả rượu nữa, tôi rất tiếc về cái đó. Cái đó có thể kết
luận mọi vấn đề với những chàng thám tử Mỹ ấy, bao giờ họ cũng có một
chai rượu mạnh mang trong người. Anh có biết không, Mark, tôi tự hỏi là
trong cuộc sống tại sao có những người trốn thoát khi họ đã giết người. Tôi
có cảm giác là cái đó ngay lập tức đã rõ ràng.
- Thật là buồn cười. Cô đã nhiều lần phạm cái tội đó, về phần cô.
- Ít nhất là trong năm mươi lăm cuốn truyện của tôi. Việc giết người tự nó
là dễ dàng. Che giấu nó mới là khó khăn. Và đối với tôi thì thật là kinh
khủng.
- Cô đã thành công năm mươi lăm lần, cô sẽ thành công một lần nữa.
- Đó là cái tôi thường nhắc nhở mình. Nhưng mỗi khi tôi không tin tưởng
như vậy, tôi đau đớn như kẻ chết vì nghĩa cả.
Cô ta lại nắm lấy tóc và giật mạnh.
- Dừng lại! - Tôi kêu lên - Cô giật hết tóc mất.
- Thật là ngốc nghếch. Một sợi tóc rất khó giật. Tuy nhiên năm mười hai
tuổi, tôi bị bệnh đậu mùa với một cơn sốt dữ dội. Tóc ở trước trán rụng hết.
Phải mất sáu tháng tóc mới mọc lại. Thật là đáng sợ đối với một người con
gái. Hôm qua tôi nghĩ đến chuyện này khi tới thăm Mary Delafontaine ở
bệnh viện. Tóc cô ta cũng rụng như tóc tôi trước đây. Chắc chắn là cô ấy
phải mang mớ tóc giả khi ra viện. Tới sáu mươi tuổi thì không thể mọc lại
được nữa.
- Tối hôm nọ tôi trông thấy một cô gái giật tóc của một cô khác - tôi nói
bằng một giọng thoả mãn của một người hiểu rõ cuộc sống.
- Khi ấy anh đang ở một chốn kỳ lạ nào vậy?
- Ở Chelsea, trong một quán cà phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.