TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 150

Tôi tránh gặp bạn bè, tránh những quan hệ, nhưng sự trống rỗng trong đời
sống của tôi đã trở thành không thể chịu đựng được nữa

* * *
Cuối cùng, thất vọng, tôi gọi dây nói cho Poppy ở cửa hàng hoa, mời cô đi
ăn chiều với tôi. Cô ta vội vã nhận lời.

Tôi đưa cô đến nhà hàng Fantaisie. Cô nói chuyện vui vẻ và tôi thấy việc ở
gần cô thật là dễ chịu. Nhưng không phải tôi mời cô vì chuyện ấy. Tôi đợi
món ăn và rượu vang được đưa đến đầy đủ và tôi sẽ thử.
Tôi hỏi cô ta rằng cô có nhớ người bạn Ginger của tôi không?
- Chắc chắn là nhớ - Cô ta trả lời và mở to đôi mắt - Chị ấy ra sao rồi?
- Cô ấy ốm.
- Thật là khốn khổ!
- Cô ấy bị rơi vào một chuyện kỳ lạ. Cô ấy đã hỏi ý kiến cô, tôi biết. Cái trò
của CON NGỰA NHỢT NHẠT. Cái ấy làm cô mất nhiều tiền của.
- Ồ! - Poppy kêu, đôi mắt mở to hơn lúc bình thường - Đó là anh?
Tôi ngồi một lúc, không hiểu gì hết. Vì bất chợt tôi hiện ra trước mắt Poppy
là một người đàn ông có vợ bị tàn tật làm trở ngại cho hạnh phúc của
Ginger. Câu chuyện về đời sống tình ái của chúng tôi đã có một ảnh hưởng
lớn khiến cô ta không sợ khi nghe nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT nữa.
- Cái đó đã được làm rồi sao? - Cô ta thì thào, quan tâm.
- Cái… Ờ... Cái ảnh hưởng hình như quay lại chống Ginger. Cô có nghe nói
cái đó đã xảy ra ở đâu rồi không?
- Không.
- Thật vậy. Cái mà họ làm ở CON NGỰA NHỢT NHẠT tại Much
Deeping... Cô biết vì sao họ lại làm thế có phải không?
- Tôi không biết nó ở đâu, ở nông thôn, chỗ nào...
- Tôi không nắm được những ý định của Ginger - Tôi cảnh giác, chờ đợi.
- Những tia, tôi hiểu là như thế. Một cái gì đó như vậy. Đến từ bình lưu,
như là những người Nga.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.