TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 112

– Xin chào ông!
– Xem kìa! Có làm gì mà vội vã vậy?
– Ông đã không tuyển dụng tôi, tôi ở lại làm gì?
Vĩnh Phong mỉm cười:
– Ai bảo với cô là tôi không tuyển dụng cô chứ?
– Ông tuyển dụng tôi thật hả?
– Từ ngày mai tôi chính thức tiếp nhận cô vào làm việc ở công ty chúng tôi.
– Cám ơn ông.
Thục Nhiên như muốn nhảy cẫng lên vì mừng rỡ. Vĩnh Phong cũng vui lây
niềm vui của cô gái mới gặp. Một cô gái có gương mặt dễ thương với mái
tóc đen ngắn ngọn. Cô đã làm cho tâm hồn vốn đã chai sạn của ông đầy lên
bao xúc cảm.
– Thục Nhiên! Cô thật dễ thương – Giám đốc! Ông vừa nói gì?
– Không! Không! Tôi đâu có nói gì.
Nhìn nét bối rối trông đến dễ thương của ông Vĩnh Phong. Thục Nhiên
nghĩ thầm:
– Một con người hồn nhiên như thế chẳng lẽ lại gây ra tội ác tày trời như
thế nào?
– Thục Nhiên! Như thế có nguy hiểm lắm không em?
Duy Thanh lo lắng hỏi khi nghe Thục Nhiên trình bày kế hoạch của mình.
Thục Nhiên kiên quyết:
– Dù có nguy hiểm em cũng không nản lòng. Em phải tìm ra kẻ đã hãm hại
Duy Sơn.
– Anh chỉ lo ngại cho em thôi, em sống trong hang ổ của kẻ thù. Nếu có rủi
ro, anh làm sao mà có thể trả lời được với Duy Sơn nơi chín suối.
– Duy Thanh! Dù sao em cũng còn có anh chung một trận tuyến. Em không
ngại gì nguy hiểm cả chỉ sợ gây hiểu lầm với chị Mỹ Tâm.
Duy Thanh chợt buồn:
– Giữa anh và Mỹ Tâm không còn cơ hội nữa.
– Chỉ tại em, em có thể làm gì để hàn gắn lại tình yêu của anh chị.
– Thục Nhiên! Em không cần phải bận tâm điều đó. Đã là tình yêu thì dẫu
có trải qua bao trắc trở nó vẫn còn nguyên bản chất của nó, không thể nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.