TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 116

– Cô đừng hỏi những điều không cần thiết. Điều tôi yêu cầu là cô tổng kết
tất cả thất thoát lại. Tôi cần có một con số chính xác.
– Vâng?
Thục Nhiên biết mình muốn ở lại đây làm việc lâu dài thì điều trước mắt là
không để mắt lòng Vĩnh Phong phải tạo cho ông ấy một sự tin tưởng.
Điện thoại di động của Vĩnh Phong reo vang, Vĩnh Phong nhíu mày:
– Nguyễn Bình!
Cái tên Nguyễn Bình làm cho Thục Nhiên nhổm dậy. Nhưng cô tự kiềm
chế lại mình.
– Không nên để Vĩnh Phong nghi ngờ Tiếng Vĩnh Phong bực bội:
– Cái gì? Mày nói cái gì?
– Sao? Giống hệt à? Bác sĩ hả?
Hai tiếng "Bác sĩ làm cho Thục Nhiên run bắn cả người. Cô tự dằn lòng
mình.
– Bình tĩnh phải bình tĩnh.
– Mày theo dõi xem nó muốn làm gì? Báo cáo cho tao ngay.
Vĩnh Phơng tắt máy bực bội làu nhàu:
– Điên khùng, việc của mình không lo mà cứ lo xía mũi vào chuyện của
người khác.
Thục Nhiên ngẩng lên:
– Giám đốc nói tôi hả?
Vĩnh Phong quay mặt:
– Điên khùng. Tôi nói cô bao giờ?
Thục Nhiên cố bắt chuyện:
– Trong phòng này chỉ có tôi và giám đốc Giám đốc không mắng chửi tôi
thì mắng ai chứ?
– Bộ mỗi lần tôi mắng là nhất thiết phải mắng cô sao?
Thục Nhiên đuối lý nhưng cô vẫn tiếp tục khai thác:
– Vậy giám đốc chửi ai là điên khùng? Có phải cái người vừa gọi điện đến.
Là Nguyễn Bình phải không?
Vĩnh Phong im lặng, Thục Nhiên được thế hỏi tiếp:
– Tại sao giám đốc không truy tố hắn tội tham lạm? Giám đốc bảo là không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.