TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 127

Thục Nhiên lắc đầu:
– Không! Bổn phận của mình là phải chấp nhận sự thật. Mình không có
quyền oán trách người đã tạo ra mình.
– Nhưng sao em không chịu nhìn nhận ba mình?
– Em không muốn bi kịch lại tiếp tục xảy ra. Em và mẹ em đã sống đau
khổ suốt mấy chục năm rồi. Hoàn cảnh cũng đã quen, thiếu thốn cũng đã
chịu. Em không muốn làm cho mẹ chị và chị phải đau khổ.
– Em thánh thiện quá Thục Nhiên. Em luôn nghĩ đến người khác mà quên
bản thân mình. Nhưng em biết không Gia đình chị không còn là một gia
đình nữa mà gần giống như là địa ngục vậy.
– Tại sao vậy hả chị? Mẹ chị phát hiện ra việc này?
– Không! Nhưng ba thì luôn buồn bã. Cón mẹ ảnh hưởng nỗi buồn củ nên
không khí gia đình vô cùng khó thở. Chị không muốn đem nỗi buồn của
mình cộng vào nên chị đã chọn Đức Toàn.
– Như thế có vội vàng quá không hả chị?
– Chị không biết. Nhưng chị cảm thấy là anh ấy yêu chị, rất yêu chị, luôn
quan tâm đến chị, không như Duy Thanh.
– Em mong là chị sẽ không quyết định sai lầm.
Mỹ Tâm nắm lấy tay Thục Nhiên siết chặt:
– Thục Nhiên. Em có bằng lòng nhận ba và chị không?
– Ba là người đã tạo ra em. Chị là người có cùng huyết thống với em. Em
không nhận hai người thì nhận ai chứ? Nhưng bây giờ thì chưa phải lúc.
Chị từ nhỏ đã mơ ước có một đứa em. Tưởng đâu giấc mơ ấy đã vĩnh viễn
không thực hiện được. Nhưng ngờ đâu ông trời xui khiến cho em xuất hiện.
Chị rất mừng.
– Thục Nhiên xúc động ôm chầm lấy Mỹ Tâm:
– Chị! Chị của em. Em cũng vô cùng sung sướng vì từ nay em đã có chị.
Nhưng chị ơi! Không phải vì thế mà chị nhường tình yêu của mình lại cho
em.
Không nhất thiết phải như vậy đâu chị.
– Thục Nhiên! Cái gì mà nhường chứ? Nếu anh ấy yêu chị thật lòng thì anh
ấy không bỏ cuộc. Còn nếu anh ấy không yêu em thì chị gán ghép cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.