TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 129

Đã hiểu ông giám đốc trái tính trái nết, Thục Nhiên lẳng lặng vào phòng
làm việc.
Đã hơn một tháng Thục Nhiên chưa tìm hiểu được gì. Ngay cả nhân vật
Nguyễn Bình cô cũng còn mù mịt. Chiếc máy tính trên bàn của ông Vĩnh
Phong, cô chưa có cơ hội mó vào. Vì trong giờ làm việc ông không hề rời
khỏi bàn.
Thục Nhiên nghĩ:
– Tại sao ông ta lại sống khép kín đến thế? Các giám đốc khác thường hay
giao tiếp hoặc tiệc tùng chiêu đãi. Còn ông ta thì không thấy. Ông ta không
thích hay sợ chi phí?
Thục Nhiên lắc đầu không lý giải được:
Chuông điện thoại lại reo. Ông Vĩnh Phong cứ ngồi yên như không nghe
thấy. Hồi chuông thứ nhất kết thúc. Hồi thứ hai rồi lại hồi thứ ba ...
Ông Vĩnh Phong vẫn không có phản ứng.
Thục Nhiên bước đến gần ông nhắc nhở:
– Thưa giám đốc! Có điện thoại.
Ông Vĩnh Phong chau mày:
– Nghe hay không là quyền của tôi. Cô định chỉ đạo tôi sao.
Thục Nhiên cố nhẫn nhịn:
– Thưa giám đốc! Tôi tưởng ông không nghe.
– Cô cho là tôi bị điếc hả?
– Không phải.
– Làm việc đi.
– Dạ!
Chuông điện thoại lại reo. Ông Vĩnh Phong miễn cưỡng bắt máy. Ông nghe
mà không trả lời chỉ gật đầu:
– Được.
Ông Vĩnh Phong vội vã rồi khỏi văn phòng bỏ quên cả chiếc máy di động
trên bàn.
Đợi một phút Thục Nhiên vội khoá cửa phòng bước đến bấm số vừa gọi.
Thục Nhiên ghi vào bộ não thật nhanh mười số hiện lên trong màn hình.
– Cộc! Cộc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.