TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 145

– Từ lúc Duy Sơn chết, chúng ta đã trải qua nhiều biến cố. Nhưng ải nào
mình cũng vượt qua, riêng chỉ có một ải tình, em không vượt qua nổi. Em
thật là có lỗi với chị Mỹ Tâm.
– Chúng ta không ai có lỗi cả Thục Nhiên. Anh biết tính Mỹ Tâm. Cô ấy đã
chọn Đức Toàn. Nếu em không yêu anh cô ấy cũng không quay lại với anh
đâu.
– Như vậy có nghĩa là anh bắt đền em chứ gì?
– Không phải. Quá khứ là quá khứ. Tương lai là tương lai. Chúng ta không
nên vì những chuyện cũ mà áy náy.
– Anh có dự tính gì cho ngày mai không Duy Thanh?
Duy Thanh thở dài:
– Từ lúc tai nạn xảy ra, cha mẹ anh qua đời. Anh em của anh đã trở thành
cô nhi, sau đó bị chia cách suốt hai mươi mấy năm trời. Vẫn tưởng sẽ có
ngày hội ngộ, nào ngờ ...
Vết thương nào cũng có ngày lành lặn. Nhưng vết thương lòng thì mãi
không hề phai - Em biết mình mãi không thể nào quên được Duy Sơn.
– Ai cũng có dĩ vãng. Anh đâu bắt buộc em phải quên cả đâu. Cũng như
anh, anh đã từng yêu Mỹ Tâm. Nhưng tất cả đã là dĩ vãng, là những kỷ
niệm đẹp của một đời người.
– Em nghĩ giá mà em vĩnh viễn mất luôn trí nhớ. Có lẽ em sẽ sống yên vui
hơn.
Bởi vì trong lòng em, anh không phải là Duy Thanh mà là một Duy Sơn em
yêu thương.
Duy Thanh bông đùa:
– Em xem anh có khác Duy Sơn ở điểm nào không?
– Về hình thức thì không khác nhưng về mặt tâm hồn thì ...
Duy Thanh cướp lời Thục Nhiên:
– Nếu anh khác Duy Sơn ở điểm nào em cứ nói anh sẽ bổ khuyết của mình.
– Dù có làm thì anh cũng không thể là một Duy Sơn toàn diện được.
– Nhưng dù thế nào thì em cũng đừng bảo anh là không có hy vọng nghe.
Thục Nhiên nhìn sâu vào mắt Duy Thanh:
– Anh yêu em thật sao Duy Thanh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.