TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 167

Thục Nhiên cười khúc khích. Duy Thanh kéo sát cô vào lòng âu yếm hỏi:
– Em cười gì thế hả?
– Em cười cho sự lãng mạn, ngộ nghĩnh của anh.
– Phải thế chứ. Trong tình yêu ai cũng có sự lãng mạn, ngộ nghĩnh chứ.
Thục Nhiên dí tay vào mũi anh:
– Nhưng anh ơi! Anh là bác sĩ chứ đâu phải tài công mà đòi lái tàu.
Duy Thanh ưỡn ngực lên:
– Em đừng xem thường anh. Em hãy xem điều kỳ diệu của tình yêu. Từ
một bác sĩ vì tình yêu đã trở thành một tài công thực thụ.
– Em có thể đặt sinh mạng của mình vào tay của anh tài công, không phải
là kỳ diệu mà là "kỳ quáí này không?
– Nếu đã tin tưởng vào tình yêu thì việc tin vào bàn tay của người yêu là
chuyện nhất thiết thôi.
– Vậy anh thể hiện đi.
– Được. Để anh cho em xem tài lái tàu của anh nhé.
Duy Thanh bước vào buồng lái khởi động con tàu một cách thành thạo.
Con tàu lướt nhẹ trên dòng sông êm ả như chở cả yêu thương và bao khát
vọng của con người.
Ba năm sau, cả thành phố náo nức chờ đợi ngày khai mạc triển lãm tranh
nghệ thuật. Lần này không phải là những bức danh hoạ của những hoạ sĩ tài
năng mà là của các em mồ côi ở ngôi trường mơ ước.
Với tài năng bẩm sinh và ý chí học tập của các em nhỏ đã cho ra đời những
tác phẩm nghệ thuật độc đáo.
Dòng người nô nức đổ xô nhau đến phòng triển lãm. Họ không đến vì
những tác phẩm nghệ thuật mà họ đến vì lòng nhân ái. Họ muốn được trợ
giúp cho những trẻ em mồ côi, những mảnh đời bất hạnh.
...Bức tranh cuối cùng đã được bán đi. Số tiền gom được khá lớn. Thục
Nhiên sung sướng nói với Duy Thanh:
– Chúng ta sẽ dùng số tiền này mua thêm quần áo, một số dụng cụ học tập
và cải thiện đời sống của các em.
Duy Thanh mỉm cười:
– Anh đã bảo anh không biết làm kinh tế mà. Anh chỉ biết làm bác sĩ khám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.