TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 166

Duy Thanh nghinh mặt tự hào:
– Thế mới là bất ngờ, mới là thần thoại chứ.
Thục Nhiên nhìn anh rồi chợt hiểu:
– Em biết rồi.
– Biết gì nào?
– Con tàu này là của anh phải không?
– Không!
– Thế thì của ai, khai mau!
Duy Thanh ghé sát tai cô thì thầm:
– Theo anh xuống tàu đi thì sẽ biết ngay mà.
Thục Nhiên cùng Duy Thanh bước lại gần con tàu:
– Duy Sơn Thuỷ.
Thục Nhiên kêu lên khi đọc được tên của con tàu – Phải. Đây là con tàu
mang tên “Duy Sơn Thuỷ ". Anh tặng em chiếc tàu này để những ngày nghỉ
lễ đưa các em đi thưởng ngoạn dòng sông. Và cũng để chúng ta mãi tưởng
nhớ đến Duy Sơn, đứa em bất hạnh của anh.
Thục Nhiên bùi ngùi:
– Duy Sơn sẽ mãi sống trong lòng của chúng ta.
Thục Nhiên! Tuy mình đã thành lập được ngôi trường mơ ước, nhưng trước
mắt vẫn còn rất nhiều khó khăn.
– Em biết. Nhưng em sẽ không ngại khó. Ngoài số lượng của mình. Em sẽ
tìm cách cải thiện thêm. Mình còn mướn cô bảo mẫu cho các em nhỏ nữa.
– Em là dân kinh tế. Cái đó em tính kỹ hơn anh.
Thục Nhiên nhìn xa xăm:
– Từ nay con đường đến trường của các em mồ côi không còn là mơ ước
nữa. Nó sẽ thành hiện thực, bởi sự quan tâm của xã hội, của những con
người mang nặng tình yêu thương.
– Anh rất vui mừng vì em đã có niềm vui.
– Ngày hôm nay là ngày khánh thành ngôi trường mơ ước. Cũng là ngày
hôm nay chúng ta sẽ khởi động con tàu.
– Anh cũng có ý nghĩ như em. Vậy chúng ta bắt đầu đi.
– Anh sẽ lái con tàu này đưa em đi trên dòng sông Sài Gòn thơ mộng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.