TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 44

sờ khắp vùng đầu, vùng mắt của anh. Yên tâm khi không thấy một chấn
thương nhỏ nào. Cô mỉm cười, nụ cười sau cơn khủng hoảng thật hiền dịu,
dễ thương:
– Quả thật là anh không sao rồi. Em mừng quá Duy Sơn.
Rồi cô dụi đầu vào ngực anh thỏ thẻ:
– Duy Sơn! Nếu anh có mệnh hệ nào thì em không thể nào sống nổi đâu
Duy Sơn. Em yêu anh, em có thể chết cho anh được sống.

Trái tim Duy Thanh rung lên. Anh tưởng mình là một Duy Sơn thật sự.
Anh xúc động trước những lời nói chân tình của Thục Nhiên. Duy Sơn nơi
bên kia thế giới nếu nghe được những lời nói này chắc cũng sẽ mãn nguyện
lắm.

Nước mắt Duy Thanh bỗng chảy đài khi nghĩ đến đứa em trai bạc mệnh
của mình. Thục Nlnên hốt hoảng:
– Duy Sơn! Sao anh lại khóc? Em không sao đâu. Nhất định em sẽ bình
phục. Em sẽ lại về bên anh, về với những kỷ niệm đẹp của chúng mình.
Duy Thanh thoáng giật mình:
– Nếu như Thục Nhiên mà nhắc chuyện xưa, anh có biết gì đâu mà nói.
Sợ Thục Nhiên nói tiếp, anh gạt nước mắt nói với cô.
– Nhất định thế, nhất định là em sẽ bình phục!
– Duy Sơn! Tại sao em không nhớ gì cả? Em chỉ duy nhất nhận ra anh thôi.
Duy Thanh cười đùa.
– May mắn là em còn nhớ anh. Nếu em mà quên anh, chắc anh buồn đến
chết quá!
Thục Nhiên vội vàng đưa tay chặn miệng Duy Thanh:
– Không! Anh không thể chết Duy Sơn. Nếu anh chết đi thì sự sống của em
đâu có ý nghĩa gì.
Để yên lòng Thục Nhiên, Duy Thanh khẳng định:
– Vì vậy mà anh mãi sống, sống bất tử cùng em. Hai chúng ta không ai chết
cả.
Thục Nhiên xa xăm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.