TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 80

Ông bỗng gọi tên Thục Nhiên thật yêu thương.
– Dạ! Viện trưởng dạy cháu điều gì?
– Giữ gìn sức khoẻ nghe cháu. Có gì cứ gọi cho bác.
Duy Thanh và Bác sĩ Vĩnh trăn trối nhìn ông Dương Trung. Điều kỳ diệu
nào đã khiến ông Dương Trung xoá bỏ hiềm khích, gần gũi với Thục Nhiên
như thế? Cả hai cùng im lặng theo dõi sự diễn biến của hai người.
– Nhà cháu ở đâu?
– Dạ! Mẹ cháu bảo là mẹ con cháu ở nội ô thành phố trong khu chợ Bà
Chiểu.
– Tại sao lại là mẹ cháu bảo mà không tự cháu nói hả?
– Dạ! Thưa Viện trưởng! Không hiểu sao cháu không nhớ gì về chuyện ai
cả.
– Nhưng tại sao cháu nhận ra được Duy ...
Ông Dương Trung chặn miệng mình lại. Suýt nữa ông đã nói ra tên Duy
Thanh.
Thục Nhiên mỉm cười.
– Viện Trưởng muốn nói đến Duy Sơn phải không?
– Ừ!
– Cháu cũng không hiểu nhưng trong tiềm thức của cháu còn ghi lại hình
ảnh hôm xảy ra tai nạn.
– Cháu thấy gì?
– Khủng khiếp lắm Viện Trưởng ơi.
Cháu thấy Duy Sơn bị kẹt trong bánh xe, thân thể đầy máu. Anh ấy chết mà
đôi mắt vẫn mở to, đầy kinh hoàng. Nhưng cũng may làm sao. Đó chỉ là ảo
giác. Duy Sơn của cháu vẫn còn sống, vẫn nguyên vẹn đứng bên cháu nè.
Bây giờ ông Dương Trung đã hiểu vì sao bác sĩ Vĩnh và Duy Thanh không
nỡ làm tan biến đi niềm tin yêu hy vọng của Thục Nhiên. Ngoài lương tâm
của một bác sĩ, cô còn có cả một sự dịu dàng, dễ thương, không ai nỡ làm
cô đau lòng cả.
– Viện trưởng! Viện trưởng có con gái không?
Ông Dương Trung ngạc nhiên không hiểu sao Thục Nhiên lại đề cập đến
vấn đề này. Nghĩ thế, nhưng ông vẫn trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.