TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 27

Nhưng em nghĩ ngay rằng ông Tru-na-đix sẽ đỏ mặt tía tai. Và em

nhớ lại lời khuyên của bác Râu-mép-dài: không hé cho ai biết về hai ngón
tay cái xanh.

“Mình phải làm việc đó một mình, không cho ai biết”.
Một ý nghĩ đã trú ngụ trong đầu sẽ trở thành quyết tâm. Quyết tâm

ấy không để cho người ta yên khi chưa được thực hiện. Tix-tu cảm thấy em
không ngủ tiếp được nếu chưa thực hiện quyết tâm của mình.

Em nhảy xuống giường, lục tìm đôi giày păng-túp; một cái ẩn dưới

tủ com-mốt, còn cái kia... cái kia đâu?... cái kia đánh đu vào nắm đấm cửa
như chế nhạo em. Ném păng-túp lên không thì hậu quả là thế đấy!

Tix-tu lẻn ra khỏi phòng; những tấm thảm dày nuốt trửng tiếng chân

em bước. Em nhẹ nhàng leo lên tay vịn cầu thang, áp bụng vào và tụt
xuống.

Bên ngoài trăng tròn mũm mĩm. Nó như một cô bé hít phính má làn

không khí tinh khôi.

Trăng này mà đi dạo đêm thì tốt hơn. Vừa thấy Tix-tu, trăng đã vơ

lấy một đám mây, lau sạch bãi cỏ em đang đứng ở giữa.

“Mình không theo dõi cậu bé này. - Trăng nghĩ - Cậu ta sẽ ngã dúi

mũi xuống hố”.

Trăng toả thật sáng, sáng hơn bao giờ hết, nó cũng điện cho tất cả

các ngôi sao của giải Ngân hà gửi xuống đây những tia chói lọi nhất.

Cứ thế, được trăng sao che chở, Tix-tu vừa đi vừa chạy qua các phố

vắng vẻ, đến tận nhà tù mà không hề vấp.

Em không thể yên lòng, chắc các bạn hiểu thế. Ấy là vốn sống đầu

tiên của em.

“Mong sao hai ngón tay cái xanh của mình làm việc tốt! Mong sao

bác Râu-mép-dài không nhầm”.

Tix-tu ấn hai ngón tay cái vào bất cứ nơi nào em có thể, như trên

mặt đất, nơi tường đâm sâu vào đất, trong các khe giữa các viên đá, ở chân
các hàng rào sắt. Em làm việc rất tận tâm. Em không quên các ổ khoá ở cửa
ra vào, cũng như chòi canh trong đó một viên cảnh sát đang ngủ.

Làm xong việc, em về nhà và ngủ ngon lành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.