TIX-TU NGÓN TAY CÁI XANH - Trang 34

xiêu vẹo. Những tấm phên ấy có vẻ như quây thành những túp lều, nhưng
là những túp lều trống hoác, hơi gió đã lung lay, khó bề đứng vững. Cửa
ngõ thì chắp vá, đây là tấm các-tông, kia là mảnh hòm đựng đồ dự trữ.

Bên cạnh thành phố sạch sẽ và giàu có xây bằng đá và sáng nào

cũng được quét dọn, cái miền toàn lều này cứ như một thành phố khác gớm
ghiếc, mối nhục của thành phố kia. Ở đây chẳng có đèn lồng thắp đường,
không vỉa hè, cửa hàng cửa hiệu, không có xe tưới nước như ngoài phố lớn.

“Một chút cỏ đủ hút hết bùn và khiến cho các ngõ hẻm này dễ đi,

nhiều dây bìm bìm với kim ngân thảo đủ giữ cho các túp lều xiêu vẹo này
không đổ” - Tix-tu vừa nghĩ vừa giơ hai ngón tay cái chạm vào những vật
xấu xí em gặp.

Những túp lều chật chội vì lều nào cũng quá nhiều người ở; dân ở

đây đương nhiên mặt người nào cũng ủ rũ. “Chen chúc nhau như vậy, lại
thiếu ánh sáng, nên ai cũng xanh xao... giống như rau diếp xoăn mà bác
Râu-mép-dài trồng ở trong lồng. Nếu bị đối đãi như rau diếp xoăn, mình sẽ
không thấy hạnh phúc”.

Tix-tu quyết định cho phong lữ thảo mọc lên dọc các cửa sổ trên các

mái lều để trẻ em trong đó được thấy chút màu sắc.

- Vì sao dân ở đây lại chịu chui rúc trong những túp lều bé tẹo như

hang thỏ ạ? - em hỏi độp một câu.

- Hiển nhiên là vì họ không có nhà. - Ông Tru-na-đix đáp - Hỏi vậy

là ngốc đấy cậu ạ.

- Vì sao họ không có nhà?
- Vì họ không có việc làm.
- Vì sao họ không có việc ạ?
- Vì họ không gặp may.
- Vậy họ không có gì cả ạ?
- Đúng thế. Họ chỉ có cái nghèo khổ thôi.
“Ngày mai ít ra họ cũng có ít hoa”... Tix-tu tự nhủ.
Em thấy một người đàn ông đánh một người đàn bà, và một đứa bé

vừa chạy vừa khóc.

- Có phải nghèo khổ khiến người ta độc ác không ạ? - Tix-tu hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.