TOBIE LOLNESS ĐÔI MẮT ELISHA - Trang 123

Chốc chốc ông lại có cảm giác tay Tuyết đang lùa vào tóc ông. Ông

muốn là người ông của cô bé để được ở cạnh cô bé hàng ngày, dạy cô
những điều giản dị: dựng lều, kể chuyện, chơi nhạc...

Gia đình Asseldor nối nhau đi và chỉ để lại một dấu vết.
Đến chỗ ngoặt, họ nhìn thấy xa xa, ai đó đang bước trên tuyết. Maï là

người đầu tiên nhận ra Mia. Cô thả tay Mano ra và lao về phía em gái mình.

Mia, sau một lúc ngập ngừng, cũng bắt đầu chạy. Tuyết rơi dày hơn, hai

chị em chạy đến với nhau một cách khó nhọc. Dường như những cuộc hội
ngộ lúc nào cũng như thước phim quay chậm. Cuối cùng hai chị em cũng
đến được với nhau, thở dốc, ôm chặt nhau trong vòng tay. Những thành
viên khác của gia đình đang đi sau.

Rồi họ nối vòng tay, chụm mặt vào nhau. Tuyết đã ngập đến đầu gối. Họ

ôm vai nhau.

- Còn Mô đâu? Mia hỏi.
- Cậu ấy sẽ tìm cả nhà sau, Maï trả lời.
Những bông tuyết từ trên cây rơi xuống, thọc lét vào cổ và vỡ tan ra trên

lưng mọi người. Gia đình Asseldor tưởng như đã đứng đó hàng thế kỷ. Họ
gặp lại nhau, bao nhiêu khúc mắc trong lòng tan biến hết.

Rồi, người cha lên tiếng:
- Thế còn cô bé trên lưng bố, con quen chứ?
Ông chỉ Tuyết.
- Không ạ..., Mia nói vẻ nghiêm túc.
Bà Asseldor ngạc nhiên, bà cứ nghĩ rằng cô bé này là...
Nhìn thấy cái đầu giận dữ của Tuyết, Mia không đùa nữa:
- Có chứ bố, cô nói với cha, con gái con đấy!
- Con gái con, ông vừa nhắc lại vừa hít thở mạnh. Con gái con.
- Tuyết, Mia nói với cô bé, ông ngoại con đấy.
Ông cảm thấy Tuyết đang trườn xuống. Cô bé lao vào vòng tay ông và

không rời ông nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.