TÓC THỀ GIÓ BAY - Trang 154

- Đừng làm khó tôi .
- Thế thì tôi không hỏi nữa .
Mưu Phi thở dài, ngồi xuống bên cạnh Nghi Du:
- Tôi ước ao có được 1 người bạn nhưng người tôi chọn lại từ chối . Cô
nghĩ xem có buồn không .
- Tại ông không có kiên nẫnh đó thôi . Ông không nhớ câu: "Có công mài
sắt có ngày nên kim" đó sao ?
- Tự nhiên tôi không tin tưởng vào bản thân mình nữa .
- Vậy ông không phải là Diệp Mưu Phi mà tôi đã từng nghĩ . Không can đả
- Vậy ông không phải là Diệp Mưu Phi mà tôi đã từng nghĩ . Không can
đảm, không tự tin, không bản lĩnh .
Mưu Phi ngước nhìn mây xanh:
- Đúng . Và tôi đã làm cô thất vọng phải không ?
- Tôi không quan trọng . Quan trọng là người thân của ông kìa . Không có
gì mà không giải quyết được . Ông hãy đặt hết niềm tin vào đấng tối cao đi
. Cuộc sống của mẹ con tôi trong những năm tháng đau buồn và lo toan .
Nhưng rồi ngài đã đến . Ngài ban phước lành nên mọi việc, tôi đều phó cho
ngài cả .
Mưu Phi nhắm mắt với bao lời cầu xin . Tôn trọng giây phút riêng tư ấy,
nên khi Lan Linh chạy ra gọi, Nghi Du ra dấu cho cô bé yên lặng .
Không hiểu chuyện gì, nhưng Lan Linh cũng nghe theo . Thấy anh mở mắt,
Nghi Du quan tâm:
- Sao hả ?
- Tôi thấy tinh thần được thanh thản hơn 1 chút .
- Tốt rồi . Miễn rằng ông đừng đánh mất niềm tin của mình thì mọi người
không bỏ rơi ông đâu .
Cô đứng dậy, kéo theo Mưu Phi:
- Chúng ta ra nhà sau đi . Tôi nghĩ mẹ tôi chờ có mặt đầy đủ để khai tiệc
đấy .
Lan Linh gật đầu phụ họa:
- Đúng đấy . Mẹ bảo Lan Linh ra gọi sư huynh và sư tỉ đấy .
Nghi Du kéo tay 2 người:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.