- Đừng làm khó tôi .
- Thế thì tôi không hỏi nữa .
Mưu Phi thở dài, ngồi xuống bên cạnh Nghi Du:
- Tôi ước ao có được 1 người bạn nhưng người tôi chọn lại từ chối . Cô
nghĩ xem có buồn không .
- Tại ông không có kiên nẫnh đó thôi . Ông không nhớ câu: "Có công mài
sắt có ngày nên kim" đó sao ?
- Tự nhiên tôi không tin tưởng vào bản thân mình nữa .
- Vậy ông không phải là Diệp Mưu Phi mà tôi đã từng nghĩ . Không can đả
- Vậy ông không phải là Diệp Mưu Phi mà tôi đã từng nghĩ . Không can
đảm, không tự tin, không bản lĩnh .
Mưu Phi ngước nhìn mây xanh:
- Đúng . Và tôi đã làm cô thất vọng phải không ?
- Tôi không quan trọng . Quan trọng là người thân của ông kìa . Không có
gì mà không giải quyết được . Ông hãy đặt hết niềm tin vào đấng tối cao đi
. Cuộc sống của mẹ con tôi trong những năm tháng đau buồn và lo toan .
Nhưng rồi ngài đã đến . Ngài ban phước lành nên mọi việc, tôi đều phó cho
ngài cả .
Mưu Phi nhắm mắt với bao lời cầu xin . Tôn trọng giây phút riêng tư ấy,
nên khi Lan Linh chạy ra gọi, Nghi Du ra dấu cho cô bé yên lặng .
Không hiểu chuyện gì, nhưng Lan Linh cũng nghe theo . Thấy anh mở mắt,
Nghi Du quan tâm:
- Sao hả ?
- Tôi thấy tinh thần được thanh thản hơn 1 chút .
- Tốt rồi . Miễn rằng ông đừng đánh mất niềm tin của mình thì mọi người
không bỏ rơi ông đâu .
Cô đứng dậy, kéo theo Mưu Phi:
- Chúng ta ra nhà sau đi . Tôi nghĩ mẹ tôi chờ có mặt đầy đủ để khai tiệc
đấy .
Lan Linh gật đầu phụ họa:
- Đúng đấy . Mẹ bảo Lan Linh ra gọi sư huynh và sư tỉ đấy .
Nghi Du kéo tay 2 người: