TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 241

41

L

ukas đang ở Thiên đàng. Hoặc ít nhất cũng cảm thấy như thế. Từ

nhiều ngày nay anh đã mong đợi chuyến thăm này, chuyến thứ ba tới ngôi
nhà trong rừng. Lux Domus, “Ngôi nhà Ánh sáng,” hay như mục sư Simon
thường gọi, Porta Caeli, “Cánh cửa Thiên đàng”. Làm sao mọi thứ lại đẹp
đến thế? Porta Caeli. Người anh rạo rực suốt cả ngày, và cuối cùng họ đã
đến. Anh đã tới gần Thiên đàng đến nỗi không thể kìm mình, nhưng cố
ngồi thật im lặng trên chiếc ghế tựa cao gần cửa sổ khi mục sư giảng kinh
cho bọn trẻ.

Chúa đã nói với mục sư, bảo ông phải xây dựng nơi này thành một cổng

trời mới. Lần này không phải cho loài vật, mà cho những người được Chúa
lựa chọn. Những người đã được khai tâm. Ngôi nhà Ánh sáng. Cánh cửa
Thiên đàng. Họ sẽ cùng đi vào Ngày Phán Xét. Không ai nữa. Chỉ có họ.
Bốn mươi người, không hơn. Chúa đã bảo mục sư trên đời có nhiều cổng
trời, nhưng họ không được nói cho biết chúng ở đâu. Chỉ biết chúng tồn tại,
thế là đủ. Họ sẽ gặp những người được chọn khác ở Thiên đàng, nên không
cần vội. Ở Thiên đàng, vương quốc của Chúa. Nơi nước màu lam chảy
trong những dòng suối mát, mọi thứ đều bằng vàng, trên tấm thảm mây
trắng muốt. Cõi bất tử. Cho những người được chọn. Trường sinh bất tử.

Lukas nhắm mắt, để lời nói của mục sư thấm sâu trong anh. Lời của

Chúa, đúng thế. Chúa đã dạy trẻ em là quan trọng nhất, trong trắng nhất.
Quan trọng là chúng trong trắng, trong sạch và ngây thơ như khi còn nằm
trong bụng mẹ, chưa bị hoen ố sau nhiều năm sống trên Trái đất; không:
trong trắng, chúng cần được thanh tẩy. Thậm chí nếu cần phải dùng lửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.