TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 100

20

L

ukas ngồi chỗ vẫn thường ngồi trong nhà nguyện, trên chiếc ghế hơi

cao gần tường, nhìn rõ bục giảng kinh và toàn bộ căn phòng. Mục sư
Simon đã tới trước bàn thờ Chúa nhưng vẫn chưa bắt đầu, tựa như ông
đang nghĩ một vấn đề quan trọng. Lukas và những người dự giảng kinh
ngồi rất im lặng, có thể nghe thấy tiếng chiếc kẹp tóc rơi trong căn phòng
rộng màu trắng. Mọi người nín thở chờ nghe những điều mục sư Simon sắp
nói. Vị mục sư tóc bạc trắng thường không vội trước khi giảng kinh, ông là
người giữ liên lạc với Chúa, mở ra những con đường giữa Chúa, ông và các
con chiên, tẩy sạch những gì trong phòng có thể cản trở đối thoại với Đấng
Tối cao. Buổi giảng kinh rất hay, tôn nghiêm và đầy suy ngẫm. Lukas ngồi
trầm ngâm suy nghĩ, hai tay để trên lòng.

Lukas thích nghe mục sư Simon giảng kinh. Mười hai năm trước, anh

tình cờ nghe vị mục sư này giảng trong trại hè ở Sørlandet. Bố mẹ nuôi cho
anh đi với hàng xóm. Họ không đủ khả năng mang anh đi nghỉ cùng, hoặc
không muốn đi nghỉ với anh. Lukas không nhớ họ đi đâu - Địa Trung Hải,
hoặc đâu đó - nhưng giờ không còn là vấn đề. Lúc đó Lukas gần mười lăm,
lúc đầu cảm thấy không thoải mái lắm khi ở trại; mọi người ở đó đều hơn
tuổi anh. Đây không phải lần đầu anh cảm thấy mình là kẻ ngoài cuộc, suốt
đời anh đều thấy mình như vậy. Anh đã ra vào hết gia đình này đến gia đình
khác từ khi Dịch vụ Xã hội đưa anh đi khỏi chỗ được cho là gia đình anh,
và không bao giờ anh còn được yên thân, ở trường cũng vậy. Không khó
khăn với các môn học - mà khó khăn với các học sinh khác. Và với giáo
viên. Hoặc có thể là mọi người nói chung. Lukas kính phục nhìn mục sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.