TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 266

“Có ích gì không?”
“Thực sự thì không,” Munch nói, lắc đầu lo lắng. “Bache nói thế nào?”
“Một canh bạc,” Mia nói.
“Cô nói thế là ý gì?”
“Tôi nghĩ anh cũng liên quan.”
Munch trố mắt nhìn cô.
“Tôi nghe rõ. Thế là ý làm sao?”
“Tôi nghĩ nó là chuyện về anh.”
Phục vụ mang đồ ăn tới; ông uống một hớp Coca.
“Cũng hơi khó giải thích. Như tôi đã nói, nó chỉ là linh cảm của tôi,” Mia

nói tiếp.

“Cô nói thử xem,” Munch bảo.
“Được. Tên sát nhân dắt mũi chúng ta trong vụ Hønefoss và đứa bé mất

tích. Ai chịu trách nhiệm điều tra vụ đó?”

“Tôi,” Munch nói.
“Đúng.”
“Hamlet. Hamlet nói về gì?”
“Tình yêu đích thực?” Munch nói liều.
“Đó là Romeo và Juliet. Nói lại đi, Holger.”
“Cô là người nghiên cứu văn học mà, Mia.”
“Ba bài trong hai kỳ học và không dự thi không làm tôi trở thành chuyên

gia!”

“Tôi không đọc Shakespeare nhiều lắm,” Munch thở dài.
“Thôi, không sao. Nói về sự trả thù. Hamlet nói về trả thù. Tất nhiên còn

nhiều cái khác, nhưng đó là chủ đề chính.”

“Đúng. Đứa bé biến mất. Tôi phụ trách điều tra. Tay người Thụy Điển tự

sát. Chúng ta nhét vụ án vào ngăn tủ. Đứa bé vẫn biệt tích. Có thể đã chết.
Tên sát nhân bảo chúng ta anh chàng người Thụy Điển không phải là hung
thủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.