TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 271

Munch dụi thuốc rồi đi. Mia định gọi bia, nhưng rồi bắt mình phải kêu

chai Farris khác. Cô rút mấy tờ giấy và cây bút để lên bàn như cô thường
làm mỗi khi muốn sắp xếp trình tự suy nghĩ của mình. Trước đây cô có thể
thấy mọi việc rất rõ ràng và xử lý nhanh hơn nhiều. Thời kỳ đỉnh cao, cô
chỉ việc nhắm mắt và mọi việc hiện rõ trong đầu, nhưng đó là nói trước đây
đã lâu. Vụ Tryvann. Những ngày ở Hitra. Mắt cô như có màn che. Một lớp
sương mù như bao phủ các tế bào thần kinh. Cô được bảo phải nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi một thời gian dài. Đừng bắt cơ thể phải chịu bất cứ áp lực nào.
Phản ứng của cô là dùng thuốc. Uống tới mức gần chết. Và giờ cô đang
phải trả giá. Cô bắt đầu viết xuống mấy tờ giấy trước mặt. Cố bắt cây bút
phải ghi lại. Áp đặt lệnh lên sự hỗn loạn. Ý nghĩ hầu như làm cô đau đớn.
Hai đứa bé đã chết. Hai đứa khác đang mất tích. Đó là trách nhiệm của cô.
Của Munch. Nhưng dù sao Munch cũng đang bị liên lụy. Cô tin chắc điều
đó. Đúng thế không? Một việc mà mấy năm trước quá dễ đối với cô thì nay
hình như là điều không thể. Lẽ ra cô không bao giờ được đồng ý rời đảo.
Lẽ ra cô phải dứt khoát thực hiện kế hoạch của mình.

Đến với chị, Mia. Đến đi.
Cô lại viết những cái tên trên đầu trang giấy. Pauline. Johanne. Karoline.

Andrea. Đều sáu tuổi. Chuẩn bị đi học vào mùa thu. Mark 10:14. “Lũ trẻ sẽ
phải chịu đau đớn khi đến với ta.” “Tôi du hành một mình.” Dây nhảy. Treo
trên cây. Trong rừng. Váy áo sạch sẽ. Mới được tắm rửa. Shakespeare.
Hamlet. Cặp học sinh. Sách giáo khoa, sắp nghĩ ra rồi. Toni J. W. Smith.
Hønefoss. Đứa bé mới sinh không bao giờ được tìm thấy. “Tôi du hành một
mình.”

Đến đây, Pauline, đến đi.
Đến đây, Johanne, đến đi.
Đến đây, Karoline, đến đi.
Đến đây, Andrea, đến đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.