TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 269

Munch nháy mắt, nuốt miếng bánh cuối cùng, lau xốt dính trên râu bằng

tờ giấy lau miệng.

“Tôi cần hút thuốc.”
“Tôi cũng sẽ bắt đầu hút thuốc,” Mia thở dài. “Tôi chán cảnh lúc nào

cũng phải chịu đựng cơn thèm nicotine của anh lắm rồi.”

“Xin lỗi,” Munch thuận miệng nói, đi trước cô ra vườn.
“Tôi biết mình đang suy đoán không mạch lạc,” Mia nói khi họ ngồi

cạnh lò sưởi ngoài hiên. “Nhưng ta không thể chỉ ngồi đây vặn vẹo ngón
tay.”

“Ừ, ta luôn có thể ngồi suy đoán lung tung,” Munch nháy mắt nhìn cô.
“Anh câm đi,” Mia cười. “Được, không so sánh với thể thao nữa, nhưng

anh biết tôi đang bắt đầu từ đâu.”

“Sự hỗn loạn.”
“Đúng.”
“‘Hỗn loạn’ là từ mô tả tốt hơn ‘quần vợt’.”
“Thôi được, thôi được. Vậy thì gọi nó là ‘hỗn loạn’.”
“Có sự khác biệt lớn giữa hỗn loạn và quần vợt. Quần vợt là phải đứng

đúng vị trí.”

“Còn cái này thì không?”
Munch châm thuốc. “Hừm, đúng, tôi nghĩ thế.”
“Anh thấy đấy, tôi đã đúng ở mức độ nào đó.”
“Hỗn loạn tốt hơn.”
“Anh có biết anh rất trẻ con không?”
“Cô làm thế nào để cướp ngân hàng mà không bị ai thấy?”
“Cho nổ tung ngôi nhà đối diện, tôi biết,” Mia lại thở dài.
“Xin lỗi,” Munch dụi mắt cười. “Tuần này dài thật. Hôm nay tôi nổi đóa

với gã luật sư. Tại sao người ta không bao giờ chịu nhận trách nhiệm về
những hành động của mình? Thế nên việc này sẽ dẫn chúng ta tới đâu?”

“Đó chính là điều tôi muốn hỏi anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.