TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 30

Ông lưỡng lự khi phải trả lời tin nhắn của Miriam: nó cụt lủn và vô cảm, y
như mối quan hệ giữa hai cha con lúc ấy và bây giờ, chỉ chồng chất thêm
áp lực - cứ như tập tài liệu để trong chiếc xe thuê vẫn chưa đủ vậy.

Bố có thể chi thêm vài ngàn nữa không? Chúng con đã quyết định mời

thêm họ hàng. M.

Lại chuyện đám cưới. Không sao, ông nhắn lại, kèm hình khuôn mặt

cười, nhưng rồi lại xóa đi. Ông bấm máy gửi tin nhắn và nghĩ về cô cháu
ngoại Marion. Ngay khi sinh Marion, Miriam đã nói thẳng với ông cô
không chắc ông có đáng được gặp đứa bé hay không. May sao cô đã thay
đổi quyết định. Giờ đây, đó là những giây phút quý giá nhất đối với ông.
Khoảng thời gian với Marion đáng yêu, hoàn toàn thơ ngây, điểm sáng
trong cuộc sống hằng ngày của ông. Phải nói thật là kể từ khi bị chuyển về
Hønefoss, cuộc sống ấy đã trở nên khá đen tối.

Ông để lại ngôi nhà cho Marianne sau khi ly hôn. Có vẻ đó là một việc

đúng đắn. Nếu không Miriam sẽ phải xa bạn bè cũ, xa trường và những trận
bóng ném. Ông mua một căn hộ nhỏ ở Bislett, vừa đủ gần chỗ hai mẹ con
họ và cũng đủ xa nơi ông làm việc. Ông vẫn giữ nó sau khi bị điều chuyển
và giờ đang thuê phòng ở Ringveien cách Sở Cảnh sát Hønefoss không xa.
Đồ dùng vẫn còn để trong hộp các tông, ông không mang theo nhiều vì hy
vọng sẽ sớm trở lại thủ đô khi phản ứng của dân chúng dịu đi - nhưng giờ,
gần hai năm sau, ông vẫn ở đó, vẫn chưa mở hộp và chỗ ấy cũng chẳng
giống như nhà.

Đừng than thân trách phận nữa. Có nhiều người còn khốn khổ hơn ông.
Munch dụi thuốc, nghĩ về tập hồ sơ để trong xe. Một cô bé sáu tuổi được

một người dắt chó đi chơi vô tình thấy bị treo trên cây ở Maridalen. Đã rất
lâu ông chưa gặp vụ nào như vụ này. Vì vậy cũng không ngạc nhiên khi
biết ở Grønland họ đã hết cách.

Ông nhấc điện thoại, trả lời thư điện tử của Juri.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.