TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 28

vào sống, nhưng bây giờ có vẻ đã yên ổn ở đó.

“Lại thứ Tư rồi,” Munch thở dài.
“Và anh không thể đến được chứ gì?”
“Rất tiếc là không,” ông trả lời. “Tôi có việc ra ngoài thành phố.”
“Tôi hiểu,” Karen tặc lưỡi. “Để tôi xem có đi nhờ ai ở đây được, nếu

không, tôi sẽ gọi tắc xi cho bà.”

“Tất nhiên tôi sẽ gửi lại cô tiền,” Munch vội cắt ngang.
“Không sao.”
“Cám ơn, Karen.”
“Có gì đâu, Holger. Tuần sau anh tới được chứ?”
“Ừ, tôi sẽ đến.”
“Tuyệt! Có lẽ lúc đó ta sẽ gặp nhau?”
“Nhiều khả năng,” Munch hắng giọng. “Cám ơn cô rất nhiều. Làm ơn

nói lại với mẹ tôi nhé.”

“Được, tôi sẽ làm.”
Munch tắt máy, trở lại ghế băng.
Sao không mời cô ấy đi chơi nhỉ? Có hại gì đâu? Một cốc cà phê? Một

buổi xem phim?

Ông gạt ngay ý nghĩ đó khi nghe di động báo có tin nhắn. Ông một mực

tránh xa loại di động thời thượng có đủ mọi thứ, nếu thế thì ông lấy đâu ra
dù chỉ một phút yên tĩnh? Thế nhưng lúc này nó lại rất thích hợp. Ông mỉm
cười khi mở hộp thư, đọc một thách thức khác của Juri, một người Nga ông
gặp trên mạng mấy năm trước. Những con mọt sách trên khắp thế giới đều
vào Math2.org. Juri là một giáo sư khoảng trên dưới sáu mươi tuổi ở
Minsk. Munch cũng chưa hẳn coi ông ta là bạn - rốt cuộc thì họ cũng chưa
bao giờ gặp nhau trong đời thực - nhưng đã trao đổi địa chỉ hộp thư và
thỉnh thoảng viết cho nhau. Họ bàn luận về cờ vua và đôi lúc thách nhau
những trò cần động não, như lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.