TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 26

5

H

olger Munch mệt nhoài vì lái xe nên quyết định dừng lại nghỉ. Ông

thấy một chỗ dừng bên đường bèn đỗ lại ra ngoài duỗi chân tay. Không còn
xa nữa - chỉ vài cây số là đến đường hầm Hitra, mà ông cũng không vội.
Người lái thuyền đưa ông ra đảo chẳng hiểu sao mãi sau hai giờ mới đến
được. Holger Munch không hơi đâu hỏi lý do. Ông đã nói chuyện với viên
sĩ quan cảnh sát địa phương, một người có vẻ cũng không thông minh cho
lắm. Không phải vì ông có thành kiến với cảnh sát địa phương, nhưng
Holger đã quen với nhịp sống ở Oslo. Không như bây giờ, rõ rồi; người ta
khó có thể nói nhịp độ công việc ở Sở Cảnh sát Ringerike là nhanh. Munch
khẽ chửi rủa Mikkelson, nhưng lập tức thấy hối hận. Không phải lỗi của
Mikkelson. Sau đó người ta đã tiến hành điều tra và cũng có một số kết quả
- ông quá biết điều đó - nhưng chắc chắn còn rất hạn chế.

Munch ngồi xuống chiếc ghế băng và châm thuốc. Năm nay mùa xuân

đến sớm ở Trøndelag. Đây đó cây trổ lá xanh, tuyết gần như đã tan. Không
phải ông biết rõ mùa xuân ở Trøndelag thường đến vào lúc nào, mà là ông
đã nghe đài phát thanh địa phương nói đi nói lại nhiều lần. Ông chuyển từ
kênh nhạc sang tin tức. Ông tự hỏi không biết họ có giữ kín được chuyện
kia, không để lộ ra trên các phương tiện thông tin đại chúng, hay là đã có
tên ngốc nào ở Sở Cảnh sát để hé ra cho tay nhà báo khát tin lắm tiền nào
rồi, nhưng rất may là không. Không có tin gì về cô bé bị treo trên cây ở
Maridalen.

Lúc ngồi trong xe, điện thoại di động của ông vừa rung vừa đổ chuông,

nhưng Holger phớt lờ. Ông không muốn nghe điện hoặc nhắn tin khi đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.