TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 27

lái xe. Ông biết quá nhiều vụ tai nạn mà người lái lao khỏi đường hoặc tông
vào ai đó chỉ vì một giây không chú ý. Vả lại, cũng không có cuộc gọi nào
khẩn cấp.

Ông khoan khoái tận hưởng giây phút tự do ngắn ngủi này. Ông ghét

phải thừa nhận điều đó, nhưng đôi khi tất cả khiến ông mệt mỏi. Công việc.
Và cuộc sống gia đình, ông không ngại tới nhà dưỡng lão thăm mẹ. Ông
không ngại giúp con gái chuẩn bị đám cưới. Và ông lại càng không bao giờ
ngại những lúc ngồi chơi với cô cháu ngoại Marion vừa tròn sáu tuổi,
nhưng dù vậy, mọi thứ đôi khi vẫn trở nên quá nặng nề.

Ông và Marianne. Ông chưa bao giờ hình dung điều gì khác. Ngay cả tới

bây giờ, sau mười năm ly hôn, ông vẫn cảm giác như trong lòng có gì đó đổ
vỡ mà không thể nào hàn gắn được.

Ông rùng mình, kiểm tra di động. Hai cuộc gọi nhỡ của Mikkelson. Ông

biết cuộc gọi ấy là về việc gì. Chẳng có lý gì phải gọi lại. Một tin nhắn khác
của Miriam, con gái ông, vẫn cụt ngủn và vô cảm như mọi khi. Mấy cuộc
gọi của người vợ cũ Marianne. Thôi chết! Ông quên gọi điện tới nhà dưỡng
lão. Mà hôm nay là thứ Tư. Lẽ ra ông phải làm việc đó trước khi lên xe.
Ông tìm số, đứng dậy và duỗi chân.

“Nhà dưỡng lão Høvikveien đây. Tôi là Karen.”
“À, xin chào Karen. Holger Munch đây.”
“Chào Holger. Anh khỏe chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia

gần như làm Munch đỏ mặt. Ông cứ nghĩ một trong những người lớn tuổi ở
đó sẽ trả lời điện thoại như họ vẫn thường làm.

Ái chà, Holger, áo len mới à? Ô, Holger, áo khoác mới ư? Chà chà,

Holger, mới tỉa râu sao?

“Ô, tôi vẫn khỏe,” Munch trả lời. “Nhưng e là tôi lại phải nhờ cô giúp

một việc nữa rồi.”

“Cứ nói đi, Holger.” Người phụ nữ trên điện thoại cười.
Hai người đã quen nhau sơ sơ từ vài năm nay. Karen là một trong những

nhân viên làm việc ở nhà dưỡng lão, nơi lúc đầu mẹ ông từ chối không chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.