TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 300

“Dùng tiếng Na Uy đi,” Curry ngáp.
“IP là viết tắt của các địa chỉ mạng. Mỗi máy nối với Internet có địa chỉ

riêng cho ta biết nó ở đâu. Quốc gia, khu vực, nhà cung cấp băng tần rộng.”

“Chính xác vị trí của nó à?” Munch hỏi.
“Vâng,” Gabriel gật đầu, lại nhìn iPad. “Như tôi vừa nói, ở các cửa hàng

Burger King tại Karl Johan, Sân vận động Ullevål và Ga Trung tâm Oslo.
Sử dụng máy tính xách tay. Nói thật là rất khó lần theo. Tôi đã kiểm tra địa
chỉ đó, nhưng không có hồi đáp, nên tôi đoán nó không còn kết nối nữa;
người sử dụng có lẽ đã bỏ. Là tôi, tôi cũng làm vậy.”

“Cậu có thể vào Internet ở tiệm bánh Burger King được sao?” Curry hỏi.
“Chúng ta đã nhận được gần hai ngàn cuộc gọi,” Anette nói, phớt lờ

người đồng nghiệp mệt mỏi. “Phần lớn là gọi về phác họa người phụ nữ ở
Skullerud. Rất tiếc tôi phải nói điều này, nhưng cho tới nay vẫn chưa nhận
được thông tin nào có ích. Phác họa quá mơ hồ, có thể là bất cứ ai. Còn về
phần thưởng - các anh chị đều biết là thế nào rồi. Anh chị không thể tin có
bao nhiêu người mơ ước sẽ có một triệu cua ron, và nghĩ hàng xóm của họ
rất đáng nghi.”

Munch lại giật râu.
“Kẻ phạm tội dùng cùng một phương thức gây án à?”
Kyrre chỉ lắc đầu.
“Bố khỉ! Nào, mọi người! Chúng ta phải có gì chứ! Phải có người nhìn

thấy! Có người nghe thấy gì chứ!”

Mia nhăn mặt nhìn Munch. Bình tĩnh lại đi! Dù đây là một đội gắn bó,

nhưng cô biết luôn có người muốn tiến thân trong sự nghiệp. Cô hình dung
Mikkelson có đường dây nóng với một số người trong bọn họ.

Cô hắng giọng đứng lên. Tới trước tấm bảng để mọi người không chú ý

tới Munch.

“Tôi không biết mọi người biết những gì đến nay chúng ta đã biết hay

chưa, nên để tôi nói lại một lần nữa. Mọi thứ chưa có bằng chứng, một số
chỉ là suy nghĩ, linh cảm của tôi, và tôi cần các anh chị giúp làm rõ thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.