TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 307

“Cô thấy thế nào?”
Charlie mỉm cười, lại xoay tròn.
“Tuyệt!” Mia bảo.
“Đàn ông đích thực chưa?”
“Rất đàn ông. Những người ở nhà dưỡng lão sẽ tung hoa hồng cho anh.”
“Cô nghĩ vậy à?” Charlie tặc lưỡi.
“Chắc chắn,” Mia nói. “Nào, đi thôi.”
Charlie theo cô ra xe đang đợi. Trên đường tới Høvik, Mia tự hỏi cô có

nên nói với Charlie rằng anh không tới đó để diễn, mà chỉ là nhìn ảnh các
nhân viên lưu trên máy tính, nhưng cô quyết định thôi. Họ đã gọi trước cho
nhà dưỡng lão, và may mắn là họ có ảnh toàn bộ nhân viên lưu trên máy.
Quy định mới về an ninh bắt buộc toàn bộ nhân viên phải có ảnh nhận
dạng. Việc này chắc sẽ giúp công việc của họ dễ dàng hơn.

Holger Munch đang đợi bên ngoài nhà dưỡng lão khi họ tới.
Charlie cúi đầu, lịch sự chào ông.
“Rất vui được gặp anh,” Munch nói, khẽ mỉm cười. “Tôi thích bộ vest.

Mia đã nói rõ với anh tại sao chúng ta tới đây rồi chứ?”

“Tôi đang hoạt động bí mật, đúng không?” Charlie nháy mắt.
“Chính xác. Điều chúng tôi cần anh làm là nhìn kỹ một vài ảnh trên máy

tính ở đây, rồi cho chúng tôi biết anh có nhận ra bạn của Roger Bakken
không.”

“Cái đó tôi làm được,” Charlie mỉm cười.
“Mắt cô ta hai màu khác nhau, tôi nói thế đúng không?”
“Vâng,” Charlie gật đầu. “Một mắt xanh, một mắt nâu. Tôi biết có gì đó

bí ẩn ở cô ta.”

“À, cái đó thì có lẽ hơi xa,” Munch nói. “Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện

với cô ta, vậy thôi.”

“Tôi hiểu,” Charlie lại nháy mắt. “Việc tối mật của cảnh sát.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.