TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 308

Đúng lúc đó, cửa mở và người phụ nữ ông đã nói chuyện trong lần cuối

ông tới đây bước ra.

Người phụ nữ, khoảng cuối ba mươi tuổi, người mảnh dẻ, tóc dài màu

anh đào và nụ cười rất xinh. Charlie cúi chào, cầm tay cô.

“Đây là Charlie. Hôm nay anh ấy sẽ giúp chúng tôi. Còn đây là Mia,

đồng nghiệp của tôi.”

Mia bắt tay Karen.
“Rất vui được gặp hai người,” Karen mỉm cười. “Tôi đã cố gọi cho

Karianne, nhưng bà ấy không trả lời điện thoại. Bà ấy rất nghiêm khắc về
những việc như thế này. Bà ấy không muốn bị quấy rầy vào ngày nghỉ.”

Mia không hỏi, nhưng đoán Karianne chắc là phụ trách nhà dưỡng lão.
“Nhưng chúng tôi xem qua được chứ?” Holger hỏi.
“Vâng, tôi không thấy tại sao lại không,” Karen mỉm cười. “Tôi mừng vì

được phục vụ anh chị.”

Mia vẫn không nói gì. Cô hơi lo về vụ giấy tờ. Họ cần có lệnh khám xét,

và những việc này thường tốn thời gian, nhưng cô hy vọng Holger chắc
được ưu ái do đã gọi cho nhân viên nhà dưỡng lão vì họ biết ông.

“Tuyệt,” Holger nói. “Chúng ta vào trong nhỉ?”
Họ theo Karen vào nhà, rồi vào một văn phòng. Charlie khệnh khạng

như chú công đực dọc hành lang, quay phải quay trái cúi chào.

“Chúng ta đến rồi,” Karen nói, chỉ vào chiếc máy tính trên bàn.
Cô chợt có vẻ hơi lưỡng lự.
“Đây là máy tính dùng chung của toàn bộ nhân viên, không người nào

khác được dùng, nhưng tôi đoán các anh thì cũng không sao? Ý tôi anh chị
là cảnh sát?”

Karen nhìn Holger lúc này đang gật đầu trấn an cô. Mia cố giấu nụ cười.
“Không sao đâu, Karen,” ông nói, vỗ nhẹ vai cô. “Tôi sẽ chịu trách

nhiệm, nên cô không cần phải lo gì hết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.