TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 311

“Chỉ thế thôi,” Munch gật đầu. “Tốt lắm, Charlie.”
“Làm tốt lắm, Charlie,” Mia nói, co chân chạy ra ngoài gọi điện cho

Curry.

“Tôi nghe.”
“Chúng ta có tên và địa chỉ,” Mia nói.
Cô không thể giấu được vui mừng.
“Malin Stoltz. Sinh 1977. Tóc dài đen nhánh. Khoảng một mét bảy, nặng

độ sáu lăm ký.”

Cô đọc địa chỉ ghi trên giấy.
“Đúng cô ta không?” Curry hỏi.
“Đúng. Charlie nhận ra cô ta ngay.”
Cô nghe thấy tiếng Curry ra lệnh qua phòng, rồi mới quay lại nói chuyện

tiếp.

“Chúng tôi trên đường đến đó bây giờ. Tôi sẽ gặp chị ở đấy.”
Mia kết thúc cuộc gọi, lấy một viên lozenge trong túi. Cô đã nói chuyện

với cô ta. Đứng rất gần. Vậy mà không nhận ra điều ấy. Cô ta có cặp mắt
xanh. Có thể đeo kính áp tròng. “Mẹ kiếp, sao mình có thể ngu đến thế?”

Charlie xuất hiện trên bậc cầu thang, theo ngay sau là Munch và Karen

lúc này vẫn đang có vẻ lo lắng.

“Tôi sẽ gọi cho cô,” Munch nói, bắt tay Karen.
“Cám ơn chị đã giúp, Karen,” Mia lại nói.
“Ô, đừng nói thế,” người phụ nữ tóc màu anh đào nói, cố mỉm cười

nhưng không được.

“Chỉ thế thôi sao?” Charlie lại hỏi, rõ ràng không vui. “Làm tốt lắm,

Charlie,” Mia nói.

Munch lại chào Karen, rồi vội vàng ra xe.
“Cô đi với tôi không, Mia?”
“Có,” Mia gật đầu theo ông.
“Còn tôi thì sao?” Charlie dang rộng tay hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.