TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 363

nhiều thứ - hình như gọi là đăng ten. Marion trèo lên giường, lấy con búp
bê xuống, cổ búp bê đeo một phiếu gửi hàng. Marion biết phiếu đó nói gì.
Nó viết “Marion”. Tên nó. Nó nhận ra tên nó. Nó biết cách đọc và viết tên
nó. Tên nó trên chiếc móc ở nhà mẫu giáo, nơi nó treo áo. Nó ngước nhìn
các búp bê khác, cũng mặc váy và cũng có phiếu đeo ở cổ. Nó không thể
đọc được tên nào, à có, “Johanne”, nó biết đứa này. Một đứa ở lớp mẫu
giáo của nó có tên đó. Chỗ móc áo của nó ở ngay cạnh chỗ của Marion.

“Mẹ đâu rồi?” Marion gọi, lần này to hơn.
Không có trả lời. Có lẽ mẹ nó đi vệ sinh? Marion thấy nó cũng cần đi vệ

sinh. Mà nhà vệ sinh ở đâu? Nó đi tới chỗ những khe trên tường, có lẽ là
cửa nhưng không có tay cầm. Nó lần ngón tay theo các khe nhưng không
thể mở được.

“Mẹ ơi?”
Lúc này nó thực sự cần đi vệ sinh; nó thực sự cần. Lạ thật! Cô gái sống ở

đây có thẻ ghi tên hẳn hoi. Có lẽ cô rất tử tế. Có lẽ cô biết Marion sẽ ở đây
lâu và có thể đã để lại các thứ để nó biết nó mượn phòng cô cũng được, nó
được hoan nghênh, giống như trên thảm chùi chân của hàng xóm có chữ
“Chào mừng”, tôi chào mừng bạn, tôi sống ở đây. Xin mời, hãy vẽ và học
bảng chữ cái nếu bạn thích.

Lúc này nó sắp òa khóc.
“Mẹ ơi,” nó gọi lạc cả giọng.
Giọng nó vang trong phòng, dội lại vào tai nó.
Không, nó không còn nhịn được nữa.
Đột nhiên có gì đó trên tường. Lẻng xẻng và tiếng rít ken két. Rồi lại im

lặng, chỉ để rồi lại tiếp tục, ngày càng gần hơn, cứ như ai đó đang đập hai
vung nồi vào nhau. Chúng đã làm thế ở lớp mẫu giáo khi thành lập ban
nhạc với những thứ chúng có.

Marion tiếp tục nhìn bức tường phát ra tiếng động. Bây giờ nó có thể

thấy chiếc tay cầm trên tường. Nó nắm tay cầm. Đó là chỗ mở cửa. Marion
kéo, nhảy dựng lên khi thấy thứ bên trong. Người nó sởn gai ốc. Trong hầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.