TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 441

Marion không còn ở đó. Marion đã biến mất. Karen đã xuống đó? Cô ta đã
làm gì với con bé?”

Karen khẽ lắc đầu, mỉm cười một mình.
“Tôi thích nhìn mọi người ngã gục. Thằng cha ngu ngốc đã quay đoạn

phim, hắn ngã sõng soài. Có một lúc tôi nghĩ hắn có thể bay. Giống như
Roger Bakken. Roger còn có cánh. Nhìn cảnh đó thật tuyệt vời. Cô cảm
thấy thế không, Mia? Lúc cô giết người ấy?”

Mất một lúc Mia như không còn trong phòng, biến mất gần như vĩnh

viễn. Cô vặn vẹo người đến khi tỉnh hẳn. Karen đang sắp xếp va li.

“Và tôi chắc cô biết,” Karen lại nói. “Cô biết tại sao.”
Giờ Mia có thể thấy Sigrid. Trong chiếc váy liền áo màu trắng. Chầm

chậm chạy qua cánh đồng.

Đến với chị, Mia. Đến đi.
“Markus Skog,” Karen nói. “Nó không thông minh, em tôi ấy, không

thông minh, nhưng là người tử tế. Không phải lỗi của nó. Hắn không phải
người tốt. Nhưng có thể làm gì được? Đàn ông hả? Không đáng nói, phải
không? Em tôi đã tự sát sau khi cô giết hắn. Không phải thuốc quá liều,
không, mà treo cổ tự tử. Nếu là sốc thuốc thì tốt hơn, đúng không Mia?
Giống như Sigrid? Tôi dám cược chị cô cảm thấy dễ chịu khi chết? Cô ta
không phải nhảy từ cây xuống, với sợi dây buộc quanh cổ.”

Karen liếc nhìn cửa, lại khẽ gãi mặt.
“Ừ, với cô đó là tình yêu. Còn tôi, làm sao biết nó là cái gì?”
Mia không còn mở nổi mắt. Tay chân cô mất hết cảm giác.
Karen rời khỏi bàn, đến vuốt má cô.
“Chúc lên đường may mắn, Mia Ánh Trăng.”
Ngang qua cánh đồng, Sigrid đang chạy lại phía Mia. Cô dừng trước mặt

Mia với vẻ trách móc. Cô vẫy em gái.

Đến với chị, Mia. Đến đi.
Em tới đây, Sigrid. Chờ em với.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.