TÔI DU HÀNH MỘT MÌNH - Trang 65

Cô tìm thấy chiếc điện thoại trong thùng rác, sờ soạng xung quanh tìm

mảnh giấy nhỏ dán bên trên. Mảnh giấy ghi mã máy và số điện thoại của
Holger. Cô trở lại phòng khách, không thể chờ thêm, bật điện thoại di động.
Ngón tay run rẩy bấm mã trên màn hình nhỏ. Tất nhiên. Phải rồi. Hèn gì
không lần ra được. Mọi thứ sẽ sáng tỏ. Tất nhiên. Toni J. W. Smith. Đúng
rồi. Cô thật là ngốc.

Mia gọi vào số di động của Holger, sốt ruột chờ ông nhấc máy. Điện

thoại chuyển sang hộp thư thoại, nhưng cô bấm lại số. Gọi lại. Gọi lại mãi
tới khi cuối cùng cô nghe giọng ngái ngủ của Holger ở đầu dây bên kia.

“Mia?” Holger ngáp hỏi.
“Tôi nghĩ ra rồi,” Mia thở gấp nói.
“Cô nghĩ ra cái gì? Mấy giờ rồi?”
“Ai cần quan tâm mấy giờ? Tôi nghĩ ra rồi.”
“Cái gì?”
“Toni J. W. Smith.”
“Cô nói nghiêm chỉnh chứ? Là gì vậy?”
“Tôi nghĩ J. W. là viết tắt của Joachim Wicklund. Nghi can Thụy Điển

trong vụ án ở Hønefoss. Anh nhớ anh ta chứ?”

“Tất nhiên tôi nhớ,” Munch làu bàu.
“Còn Toni Smith,” Mia nói tiếp. “Tôi nghĩ chỉ là lối đảo chữ: It’s not him

- Không phải anh ta. Joachim Wicklund không làm việc đó. Mà vẫn cùng
một thủ phạm, Holger ạ. Trong vụ án Hønefoss.”

Munch im lặng rất lâu. Mia như có thể nghe được tiếng bánh răng đang

quay trong óc ông. Nghe có vẻ quá huyễn hoặc, đến mức không thực tế,
nhưng cứ cho là thế đi. Nó là lối đảo chữ.

“Anh thấy thế nào?” Mia hỏi.
“Nghe có vẻ điên rồ,” mãi sau Holger nói. “Song tệ nhất là tôi lại nghĩ cô

có thể đúng. Vậy cô sẽ đến chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.