“Rồi. Nhưng không thành. Tôi đã cố, cậu biết chứ? Tôi tự hứa là sẽ không
uống vào các tối trong tuần nhưng chỉ được có một ngày. Thiếu rượu khiến
tôi thật là mệt mỏi.”
“Thế tìm sự giúp đỡ thì sao?”
“Ý cậu là AA[6] ấy hả? Không đời nào!” Gary cười. “Tôi sẽ không đứng
trong một cái hầm của một nhà thờ dễ thương nào đó với một nhóm các tên
say ôm chặt lấy những chén café Styrofoam, bắt tay nhau và nói: ‘Xin chào,
tôi tên là Gary và tôi nghiện rượu.’ Ý tôi là, tôi hiểu nó giúp được rất nhiều
người nhưng họ nghiện rượu thật. Nơi đó không dành cho tôi.”
“Cậu là người nhắc đến AA đấy chứ, không phải tôi. Ý tôi chỉ là giúp đỡ
nói chung thôi. Tôi còn không biết là cậu đã định giảm uống. Cậu có thể nói
chuyện đó với tôi mà. Có thể gặp một nhà tư vấn nào đó, người sẽ không
nói cậu phải ngừng uống. Cậu biết đấy, chỉ là ai đó có thể giúp cậu uống ít
đi thôi.”
Những gì Raphael nói với Gary thật vô giá. Những người khác đã thất bại
khi cố thuyết phục Gary rằng anh là kẻ nghiện rượu. Họ đã vô tình giữ anh
trong bế tắc. Cuộc nói chuyện này là lần đầu tiên Gary thẳng thắn với người
khác về chuyện không kiểm soát được việc uống rượu của mình. Raphael
đã có thể hạ thấp sự đề phòng của Gary, định nghĩa lại vấn đề trong giới hạn
bản thân Gary chấp nhận được và giúp bạn anh bắt đầu nghĩ đến chuyện
uống rượu của mình và ảnh hưởng tiêu cực của nó đến cuộc sống của anh.
Trước cuộc nói chuyện này, Gary chỉ bảo vệ cho việc uống rượu của mình,
việc này gây ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ của anh về nó. Raphel đã
cho anh một khoảng trống để thực sự suy nghĩ. Cuối cùng, nó đã dẫn đến sự
thật rằng khi vụ lái xe lúc đang uống rượu của anh ra đến tòa, Gary đồng ý
nhận tư vấn để không phải vào tù. Anh cũng trở nên cởi mở hơn với
Raphael và những người khác về các vấn đề liên quan đến chuyện uống
rượu của mình. Và anh càng cởi mở thì càng có cái nhìn sâu sắc hơn và
nhiều trách nhiệm cá nhân hơn. Đó là chìa khóa để anh bắt đầu nghiêm túc