“Em chỉ không hiểu anh cảm thấy thế nào về cân nặng của mình một cách
chung chung thôi. Nó có làm anh nặng nề hơn không, có làm anh thấy mình
kém hấp dẫn hơn không?
“Vậy ý em là anh không hấp dẫn em nữa?” anh hỏi, vẫn tiếp tục đối phó.
“Không, không. Em chỉ biết là nếu em cũng tăng cân thì em sẽ thấy mình
kém hấp dẫn. Em không biết anh có thế không thôi.”
Trong cuộc nói chuyện này, Angie chỉ tập trung vào điều cô ấy cần - thay vì
lan man những chuyện khác - và tránh gọi James là đồ này, đồ nọ. Như vậy,
cô đã có thể hạ bớt sự đề phòng của chồng. Bằng cách hỏi các câu hỏi thể
hiện rõ ràng khao khát muốn hiểu cảm giác của anh về cân nặng của mình
và kiểm chứng lại các câu trả lời, cô đã tìm ra được một số lý do khiến
James muốn giảm cân, những lý do chẳng hề thừa nhận gì là cô đã đúng. Và
khi mọi chuyện đã rõ ràng, anh thú nhận là anh cũng xấu hổ về cân nặng
của mình. Anh vẫn không nghĩ nó trục trặc gì về sức khỏe nhưng nó khiến
anh thấy mình kém hấp dẫn và làm anh chậm chạp hơn trong các buổi chơi
golf.
Khi Angie đã hiểu những vấn đề dưới cách nhìn nhận của anh, họ đã có thể
nói chuyện về chúng mà không lâm vào bế tắc. Giờ đây, họ đã có những
điều họ đồng ý với nhau - giảm cân sẽ giúp James thấy hấp dẫn hơn và cho
anh nhiều năng lượng hơn - họ đã có thể cùng nhau tìm cách giúp anh giảm
cân. Khi Angie đã ứng dụng LEAP, họ không còn những cuộc cãi nhau độc
hại nữa. Điều này giúp họ hạnh phúc hơn và cảm thấy gần gũi nhau hơn.
Cuối cùng, James đã giảm được khoảng tám cân và một gánh nặng cũng
được trút bỏ khỏi đôi vai của cả hai người khi họ chuyển từ vị trí đối thủ
thành đồng minh của nhau.
Tầm nhìn hạn hẹp