Hạ Duy hỏi anh: “Mấy con mèo đã đưa vào bệnh viện đó thì khi nào
mới xuất viện được?”
“Phải quan sát đã, tình trạng của mỗi con mèo đều không giống nhau,
có lẽ sẽ mất vài ngày.”
“À.” Con mèo lông vàng đã qua được một kiếp nạn rồi, Hạ Duy cảm
thấy câu tục ngữ trong rủi có may thật đúng.
Tuy mất bộ râu nhưng vẫn giữ được trứng.
Thế nhưng sau này vẫn sẽ không còn nữa.
Giang Chi Châu đồng ý yêu cầu của Hạ Duy, đưa cô về cửa hàng làm
móng. Trước khi Hạ Duy xuống xe, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay
của cô, “Tay của cô như thế này có thể làm cho khách được sao?”
Hạ Duy nói: “không sao, chỉ một vết thương nhỏ thôi mà, không ảnh
hưởng gì cả.”
Giang Chi Châu nói: “Ý của tôi là khách hàng nhìn thấy tay cô bị
thương thế này thì có khi nào bọn họ không muốn cô đụng vào tay bọn họ
không?”
Hạ Duy: “.....”
“anh cho rằng mọi người đều có bệnh sạch sẽ như anh sao?!” Hạ Duy
nói dứt lời rồi mở cửa xuống xe rồi ‘cạch’ một tiếng đóng cửa lại.
Ba chữ ‘Bệnh sạch sẽ’ như đâm trúng tim đen của Giang Chi Châu,
anh nhẹ nhàng chau mày rồi lái xe đi.
Hạ Duy nổi giận đùng đùng bước vào cửa hàng, cô nàng thực tập mới
đến nhìn ra ngoài cửa rồi hỏi cô, “Chị Hạ Duy, người vừa đưa chị đến đây
có phải bạn trai chị không? Lái xe cũng không tệ đấy.”