Ông nói như thế khiến dì út và mẹ Giang không tiện mở miệng nữa.
Xong bữa cơm này, bố của Giang Chi Châu tặng một bao lì xì cho cô,
bảo là lễ gặp mặt. Hạ Duy cứ từ chối không dám nhận, bố Giang thấy cô
như vậy liền nhét luôn vào tay Giang Chi Châu: “Vậy con cầm đi, sau này
làm mấy món ngon cho con người ta ăn đó.”
Giang Chi Châu không hề khách sáo, thản nhiên nhận bao lì xì: “Cảm
ơn bố. Mọi người có kế hoạch gì tiếp theo không, muốn chơi mạt chược
không?”
“Bố không chơi đâu, buổi chiều bố có hẹn đi câu cá rồi.”
“Vậy con đưa mọi người về.”
“Đưa cái gì mà đưa chứ, xe của con chỉ có chỗ ngồi cho 4 người thôi,
bố không muốn phải chen chúc đâu. Con với Hạ Duy muốn làm gì thì làm
đi, lần sau có dịp thì về nhà ăn cơm, bố xuống bếp nấu.”
Giang Chi Châu cười: “Vậy được, lâu rồi con chưa được thưởng thức
tài nấu nướng của bố, quả thậthâm mộ mẹ.”
Mẹ Giang nghe thấy lời này cũng phải bật cười: “Xem con kìa, con
muốn ăn thì lúc nào về nhà ăn cũng được, con không chịu về còn trách bố
mẹ nữa à.” Bà nhìn nhìn dì út của Giang Chi Châu rồi nói với bà ấy, “Vậy
chúng ta về trước đi.”
“Được, lần sau có dịp lại cùng ăn cơm.” Dì út lấy túi xách của mình
rồi cùng đi ra ngoài với bố mẹ Giang Chi Châu.
Giang Chi Châu và Hạ Duy đưa bọn họ đến thang máy, ngay khi cửa
thang máy vừa đóng lại, Hạ Duy nhẹ nhõm tựa vào tường. Giang Chi Châu
chống tay lên tường đỡ cô, hỏi: “Sao nào?”