"Về nhà với Mạn Mạn mấy hôm, lần này may mắn không xảy ra
chuyện gì, mong là sẽ không xảy ra mộtlần nữa."
"anh biết rồi, anh phải lên máy bay, cúp máy nhé."
"Vâng."
Hạ Duy thấy Giang Chi Châu cúp điện thoại, liền hỏi anh: "Thế nào
rồi, đã tìm được Mạn Mạn rồi à?"
"Ừ, may quá, không sao cả."
"Sao cô bé lại chạy đi?"
"không biết." Giang Chi Châu nhíu mày, Mạn Mạn còn nhỏ như vậy,
cha mẹ thường xuyên không ở bên cạnh trong thời gian dài, thật sự thật
không tốt đối với sự phát triển của cô bé, "Đợi lát nữa trở về anhsẽ nói
chuyện với cô bé."
anh quay đầu xe ở giao lộ phía trước, đi về phía chung cư. Sau khi về
đến nhà anh mở máy tính lên QQ, thấy Mạn Mạn online liền gửi lời mời
gọi video.
"Chú út." Mạn Mạn ôm một món đồ chơi bằng lông nhung, ngồi ở trên
giường, mắt hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc. Hạ Duy cũng đi đến, Mạn
Mạn đã từng nhìn thấy cô qua camera, còn chào cô: "Thím út."
"Mạn Mạn ngoan." Giang Chi Châu như là sợ làm cô bé sợ, nhẹ giọng
hỏi, " Hôm nay tại sao Mạn Mạn chạy khỏi nhà trẻ? Làm mọi người đều
rấtsợ hãi."
Mạn Mạn chép miệng, nước mắt lại như sắp bắt đầu rơi: "Hôm nay
cháu nhìn thấy một người rất giống với bố, cháu nghĩ rằng bố tới đón
cháu..."