TÔI LÀ ĐẠO SĨ - Trang 367

- Trận đấu cũng đã đến lúc hạ màn...! Một mình ngươi không thể ngăn

ta... À không... Phải nói là tiễn ngươi xong, ta sẽ đưa Đại Việt của các
người vào bể khổ...!

- Dù chỉ còn lại một giây trong thân xác người phàm, ta cũng quyết

không để ngươi gây tổn hại đến con dân nước Việt...!

Đức Thánh Trần nghiêm mặt nhìn về phía Chế Bồng Nga rồi hét lớn.

Đôi mắt tôi càng ngày càng mờ dần đi, đôi tai cũng ù lại không còn nghe rõ
gì nữa, chỉ nghe thấy lời cuối cùng là tiếng nói của ai đó vừa xuất hiện:

- Yết Kiêu và Dã Tượng đến muộn...! Xin Hưng Đạo Vương tha tội...!

Ai đến thì cũng thế thôi... Ngay cả Lạc Tổ còn không phải là đối thủ

của Chế Bồng Nga thì... nhân gian này còn ai có thể ngăn cản gã chứ? Tôi
khẽ mỉm cười lần cuối chấp nhận cái chết đang đến gần.

Linh hồn tôi lạc vào một vùng đất với những di tích đền đài hết sức kì

dị, đây là đâu? Phải chăng tôi đang ở bên kia thế giới? Trước mặt tôi là
hình dáng của kẻ vô cùng quen thuộc, hắn đang ngồi trên ngai vàng, mặc
áo giáp óng ánh được khảm nạm bởi những viên đá quý tinh xảo.

Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ uy nghi xen lẫn là sự hứng thú khi nhìn về

phía tôi:

- Chào mừng ngươi đến với la sát giới...!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.